Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 3



Cô ta lại muốn nhảy múa trên điểm cười của tôi.



Tôi đang định bật cười.



Bên cạnh truyền đến giọng nói trầm thấp từ tính của một người đàn ông: "Tsk, sao lại khóc rồi?"



Ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông mặc vest đang ngồi trên ghế sofa không biết đã xem bao lâu rồi.



Ngũ quan của anh ta có chút giống Phong Diên, nhưng lại càng thêm sắc bén lạnh lùng, là kiểu dáng vẻ cực kỳ công kích.



Tôi ngừng khóc, lễ phép chào hỏi: "Chú út."



Đương nhiên, không phải chú út của tôi.



Tôi chỉ gọi theo Phong Diên, anh ta là chú út của Phong Diên, con trai út của nhà họ Phong. Cũng là nhân vật mới nổi trong giới thương nhân những năm gần đây, đã khiến cho sản nghiệp của nhà họ Phong tăng lên gấp đôi, nhất thời danh tiếng vang xa.



Đồng thời, tôi nghe thấy trong lòng Trình Lâm hét lên một tiếng.



—— "Má ơi!!! Nam thứ sao lại ở đây?"



7.



Nam thứ?



Đây chính là nam thứ mà Trình Lâm ngày đêm mong nhớ?



Tôi thấy thật nực cười.



Tôi và Phong Từ Thư chả có liên quan gì đến nhau, anh ta không phải là người mà tôi có thể tùy tiện dính líu đến.



Cụm từ "thiên tài" dùng để miêu tả anh ta quả thực không hề ngoa, tuổi còn trẻ, nhưng lại dựa vào bản lĩnh của mình mà khuấy đảo giới thương nhân. Trước đây chúng tôi gặp nhau ngoài việc chào hỏi ra thì cũng không có gì giao thiệp, anh ta hơn tôi tám tuổi, vòng tròn quan hệ của chúng tôi căn bản khác nhau.



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao anh ta lại ở nhà tôi?



Tôi muốn nghe xem Trình Lâm có biết chút gì không.



Kết quả là cô ta thật sự nói nhiều vô kể.



Tôi phải vất vả lắm mới nghe rõ được.



—— "Đẹp trai quá đi mất, người đàn ông này thật quyến rũ c.h.ế.t người.



—— "Thế này chẳng phải so với Phong Diên ba giây kia có sức hút hơn nhiều sao!



—— "Nữ chính cô nhìn anh ta kìa!



—— "Tây trang bạo đồ lãnh diện khốc nam chỉ vì một đóa hoa nhỏ bé mà khuynh đảo, chắc hẳn không có đóa hoa nào không rung động đâu nhỉ, không đâu không đâu không đâu không đâu.



—— "Bạn phòng của tôi trước khi c.h.ế.t muốn xem hai người khóa môi đấy.



—— "Bạn phòng của tôi là cẩu độc thân, tôi cũng vậy.



—— "Gâu gâu!"



Thôi được rồi, toàn là lời vô nghĩa.



Tôi đang định cáo lui ra ngoài một chuyến, lại thấy anh trai bước lên phía trước đi về phía Phong Từ Thư, tôi mới nhớ ra anh ấy và Phong Từ Thư coi như là đồng trang lứa.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Anh Từ," anh trai và Phong Từ Thư học cùng trường cấp ba, "Lần trước gặp nhau ở Chile anh nói sẽ đến nhà em chơi, em còn tưởng phải đợi thêm một thời gian nữa chứ, không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy."



Không biết tại sao, cảm giác ánh mắt Phong Từ Thư nhìn anh trai có chút lạnh lùng.



Nhưng nghĩ lại.



Không đúng, ánh mắt anh ta nhìn ai cũng lạnh lùng cả.



Trong mắt người này ẩn chứa băng giá.



Anh ta lười biếng mở miệng: "Ồ, ở Chile nghe cậu nói có một loại sô cô la ngon, kết quả là mua nhiều quá, nên định đem tặng một ít, vừa hay..."



Ánh mắt Phong Từ Thư dừng lại trên người tôi một lát.



"Cô bé nhỏ không có sô cô la buồn đến thế cơ à."



Tôi ngẩn người.



Sau đó mới cảm thấy hơi xấu hổ, toàn bộ quá trình rơi nước mắt vừa rồi đều bị người này nhìn thấy hết.



Vẫn là cáo lui thôi, ở lại đây thật ngại quá.



Trình Lâm bên cạnh đã không còn nói tiếng người nữa, toàn là tiếng chó ( cẩu độc thân) sủa.



Tôi cũng sợ lát nữa, nhịn không được, sẽ bật cười.



"Cảm ơn chú út," tôi nở nụ cười đúng mực, "Chỉ là bây giờ cháu phải đến trường ngay, sô cô la đó phải đợi về rồi mới từ từ thưởng thức được, vậy cháu xin phép không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Nói xong liền xoay người muốn chuồn.



Ai ngờ Phong Từ Thư lại gọi tôi lại từ phía sau.



"Cháu và Phong Diên học cùng trường à? Đại học A?"



Tôi quay đầu lại đáp "Vâng".



Anh ta đứng dậy: "Vừa hay tôi cũng đi ngang qua đó, tiện đường đưa cháu đi."



Tôi giật mình, vội vàng xua tay nói: "Không cần phiền không cần phiền, nhà có người đưa cháu đi rồi."



Ai ngờ Trình Lâm vừa nghe câu này liền cuống quýt.



"Chị còn chưa biết, bác Lưu đã hứa sẽ đưa em đi trung tâm thương mại rồi," cô ta ra vẻ bất mãn, bĩu môi, "Bác ấy không đưa chị đi được đâu."



Bác Lưu là tài xế của nhà.



Sau đó, tôi nghe thấy Trình Lâm từ tiếng chó sủa lập tức chuyển sang tiếng reo hò cổ vũ đầy khí thế.



—— "Nam thứ xông lên cho chị!



—— "Hôm nay cho dù nữ chính lên xe buýt rồi chị cũng phải lôi cô ta xuống nhét vào xe của anh.



—— "Chìa khóa xe chị nuốt rồi.



—— "Không ị ra được đâu nhé."



Tôi: ????