Thiên Kim Thật Thích Ăn Cẩu Lương

Chương 5



Phong Từ Thư nhìn tôi chằm chằm, quên cả đưa thuốc lên miệng, làn khói đúng là vướng víu thật, tôi vậy mà lại thấy trong mắt anh ấy có ánh sáng lấp lánh khó tả.



"Ương Ương." Anh ấy dập tắt điếu thuốc.



Mãi một lúc sau tôi mới phản ứng lại anh ấy đang gọi mình.



"Có thể gọi cháu như vậy không?" Phong Từ Thư hỏi.



Tôi cảm nhận được sự quan tâm từ bậc trưởng bối: "Chú út thấy được thì được ạ."



Vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy bỗng trở nên dịu dàng một cách khó hiểu.



"Hẹn gặp lại, Ương Ương." Phong Từ Thư nói.



Tôi vẫy tay, cười nói: "Tạm biệt chú út."



Vừa đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.



- "Tôi hận!



- "Bọn họ rốt cuộc đang nói gì vậy trời ơi! Tôi muốn biết quá đi!



- "Ông trời ơi, con xin nguyện dùng mười năm tuổi thọ của bạn trai cũ, đổi lấy đôi tai thính như tai Thuận Phong Nhĩ.



- "Đảm bảo sẽ trả lại...



- "Hu hu hu chị đây còn cố tình bảo bác Lưu lái xe nhanh đến đây, kết quả cái gì cũng không nghe thấy.



- "Nhưng mà xe của nam thứ chạy chậm thật đấy, mình ngồi xổm ở đây nãy giờ rồi.



- "Chị đây mặc kệ!



- "Hắn ta chắc chắn là cố ý he he he he!"



Rõ ràng là Trình Lâm.



Tôi tìm một hồi, cuối cùng cũng thấy cô ta trong một bụi cây không xa.



Cô ta ngồi xổm trong bụi cây, giơ hai cành cây lên làm vật ngụy trang.



Haha, ngốc thật.



Tôi giả vờ như không thấy, cứ thế đi thẳng về phía trước.



Có người đi tới, đã lâu rồi không gặp.



Phong Diên cũng nhìn thấy tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.



Tôi bỗng nhớ ra.



"Một Mặn Một Chay" là bài hát anh ta thích nhất.



10.



Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau khi anh ta cưỡng ép ôm tôi.



Nhớ đến ánh mắt như sói, ánh lên tia lửa nhỏ của anh ta hôm đó, tôi luôn cảm thấy không thoải mái.



Chúng tôi từ bé đã lớn lên cùng nhau.



Nhiều việc trong cuộc sống của tôi ít nhiều đều có sự tham gia của anh ta.



Tôi cứ tưởng mình đủ hiểu Phong Diên.



Nhưng bộ mặt đó của anh ta, thật xa lạ và đáng sợ.



Nhưng giờ chúng tôi sắp hủy hôn rồi, tôi cũng không muốn có quá nhiều tiếp xúc với Phong Diên nữa.



Tôi gật đầu, coi như đã chào hỏi anh ta.



Đang định bước qua Phong Diên thì anh ta lại nắm lấy tay tôi.



"Ương Ương," anh ta nhìn tôi, "Em đang giận anh sao?"



Lạ thật, anh ta sắp trở thành chồng người khác rồi mà tôi lại không thấy giận.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Không," tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, "Làm ơn buông tay."



Phong Diên lại càng chắc chắn hơn.



"Đừng giận." Anh ta cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.



Tôi hơi sững sờ.



Trước đây mỗi khi anh ta chọc tôi giận, đều là bộ dạng này.



Trước đây tôi thật sự thấy anh ta như vậy rất đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị ướt mưa.



Bây giờ nghĩ lại.



Rõ ràng là sói, cần gì phải giả làm chó.



Tôi không mắc bẫy anh ta nữa.



"Phong Diên," giọng tôi lạnh lùng, "Buông tay."



Phong Diên im lặng nhìn tôi một lúc, một hồi lâu sau mới buông tay.



"Ương Ương, em biết đấy, anh không còn cách nào khác," anh ta nói, "Miếng thịt nhà họ Phong quá béo bở, có quá nhiều người muốn chia phần, sau lưng có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào anh, chỉ cần anh sơ sẩy một chút là miếng thịt sẽ mất."



Những điều anh ta nói, tôi đều biết.



Nhà họ Phong vốn là người dẫn đầu trong giới nhà giàu, nhưng nghiệp lớn thì nhà cũng lớn, ông cụ Phong có tới tám người con trai, trong đó Phong Từ Thư là con trai út, cũng là người được ông cụ Phong coi trọng nhất, gần đây có xu hướng muốn giao lại vị trí cho anh ấy.



Còn cha của Phong Diên là con trai thứ ba, lúc sinh thời không được coi trọng, mất vì bệnh khi Phong Diên tám tuổi.



Phong Diên là người đang đi trên dây.



Anh ta có dã tâm, tôi luôn biết điều đó.



Vì vậy, anh ta phải từ bỏ tôi, người không có giá trị, tôi có thể hiểu được.



Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ trách anh ta.



Nhưng anh ta không nên, rõ ràng đã từ bỏ tôi rồi mà còn dây dưa với tôi.



Thấy tôi mãi không nói gì, Phong Diên tưởng tôi d.a.o động, liền nói tiếp: "Cho anh chút thời gian, Ương Ương, sẽ không lâu đâu.



"Em đợi anh."



Chắc là kỹ thuật vẽ bánh cùng trường phái với anh trai tôi, đi Ấn Độ du học gì đó.



Tôi bật cười.



Đang định mở miệng mỉa mai vài câu thì một tiếng gầm rú vang lên như sấm dậy đất.



- "Mẹ kiếp, tao đợi bà nội mày chắc!!"



Trình Lâm xuất hiện sau lưng Phong Diên.



Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, Phong Diên bây giờ đã bị đ.â.m sau lưng rồi.



Nhưng cô ta lập tức nở nụ cười ngọt ngào: "Diên ca, em còn nói đến thư viện tìm anh, đúng lúc lại gặp anh ở cửa, đây là trùng hợp hay là duyên phận đây~"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

- "Xúi quẩy, vậy mà lại gặp phải thằng ch.ó này."



Cô ta lại nhìn sang tôi, nụ cười bắt đầu pha lẫn chút mùi trà xanh: "Chị cũng ở đây à."



- "Nữ chính mau tránh xa tra nam ra! Bánh của hắn ta còn vẽ dở hơn cả anh trai cô nữa!"



Trình Lâm thân mật khoác tay Phong Diên.



- "Đừng bám theo nữ chính nữa, lại đây chơi với chị.



- "Chơi c.h.ế.t mày!"



Tôi: ...



Phải nhịn, không được cười.