“Đừng lo, anh sẽ giúp em hết mình. Đây vốn dĩ là công ty thuộc về em.”
Tôi ngước nhìn gương mặt dịu dàng của hắn, ánh mắt hắn tràn đầy ý cười.
Đạn mạc từng nói rằng, lý do Cố Diễn dễ dàng g.i.ế.c tôi, ép tôi chôn cùng nữ chính, là vì hắn trở thành người thừa kế của nhà họ Cố, có quyền lực trong tay.
Vậy nên…
Tôi chỉ cần cướp hết mọi thứ của hắn là được rồi.
Hơn nữa, có lẽ chính hắn cũng không nhận ra—
Dạo gần đây, ánh mắt hắn nhìn tôi, ngoài cưng chiều, còn xen lẫn một chút mập mờ.
Buồn cười thật.
Ai làm em gái hắn, hắn cũng có thể động lòng được.
Tình yêu của hắn đúng là rẻ mạt.
Rất nhanh, ngày sinh nhật của tôi đã đến.
Hôm nay, tôi đặc biệt chuẩn bị một món quà cho chính mình.
Món quà đó chính là—
Tôi sẽ mang tin tức về cái c.h.ế.t của Cố Vãn Ninh đến cho bọn họ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, bà Vương bắt máy.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Còn tôi, chậm rãi ăn bánh, vừa thưởng thức hương vị, vừa nhìn ngắm biểu cảm trên từng gương mặt…
Sắc mặt Cố Diễn tái nhợt, con d.a.o cắt bánh trên tay rơi xuống đất.
Ba mẹ tôi thì bàng hoàng đến mức ngã ngồi xuống sofa.
“Không thể nào! Chắc chắn không phải sự thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đây nhất định là trò đùa của Tiểu Ninh, đúng không?!”
Bọn họ mặt mày thất thần, vùi đầu khóc nức nở.
Tôi bình thản đứng xem một lúc, tiếng khóc than này, chán ngắt đến cực điểm.
Cho đến khi—
Họ bắt đầu quay sang chỉ trích lẫn nhau.
“Đều là tại các người! Chính các người đã hại c.h.ế.t nó!”
Cố Diễn mắt đỏ ngầu, giận dữ quát vào mặt mẹ ruột của tôi.
Còn mẹ tôi, lúc này đã hoàn toàn suy sụp:
“Sao có thể như vậy? Tiểu Ninh của mẹ… con gái bảo bối của mẹ… sao lại không còn nữa…”
Bà ấy hoàn toàn hóa điên, chìm trong nỗi đau và sự mơ hồ.
Còn ba tôi, người đàn ông luôn nghiêm nghị, nay lại còng lưng, che mặt khóc nấc, trông già đi rất nhiều.
Bọn họ đều đang hối hận và đau lòng vì cái c.h.ế.t của nữ chính.
Còn tôi, chỉ cúi người ôm lấy Tiểu Mi, con mèo đang giương nanh múa vuốt, chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Mãi đến khi nó ngoan ngoãn dụi vào lòng tôi, tôi mới nhẹ nhàng lên tiếng, nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn từ lâu, cắt ngang sự hối tiếc muộn màng của bọn họ:
“Ba mẹ, anh, đừng quá đau lòng nữa.
“Chị chắc chắn cũng không muốn thấy mọi người như thế này đâu.
“Điều quan trọng bây giờ là để chị an nghỉ, và tìm ra kẻ đã hại chị.
“Mọi người còn có con mà… Con sẽ thay chị, yêu thương mọi người nhiều hơn.”
Tiểu Mi bỗng dưng vùng khỏi vòng tay tôi, phóng đi mất.
Ba mẹ tôi như bừng tỉnh:
“Tiểu Hân nói đúng! Tiểu Ninh không thể nào vô duyên vô cớ c.h.ế.t được! Chắc chắn có kẻ đã hại con bé!
“Tuyệt đối không thể tha cho hung thủ!”
Họ vừa nói, vừa tức tốc gọi điện, huy động tất cả các mối quan hệ để điều tra.
Tôi khẽ nghiêng đầu, nhìn về phía bóng dáng bất động của Cố Diễn.
Hắn cúi thấp đầu, giọt nước lấp lánh trượt xuống từ gò má, tay ghì chặt lấy bụng, sắc mặt trắng bệch.
Rõ ràng, vì tâm trạng kích động quá mạnh, bệnh dạ dày lại tái phát, khiến hắn đau đến không thể đứng vững.
Cả người hắn như rơi vào tuyệt vọng, không sao thoát ra được.