Nghe vậy, Kỷ Kỳ Việt hít sâu một hơi.
Những lời định nói, giờ một câu cũng không thốt ra được.
Đây là cô em gái thân thiết nhất của anh.
Em gái anh chỉ là đau lòng cho anh. Vì vậy, dù có mạo hiểm, cũng không hề do dự mà làm vậy.
Nơi sâu thẳm mềm yếu nhất trong lòng anh bị chạm đến, những lời trách móc cũng không thể nói ra.
Cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.
"Sao em ngốc quá vậy?" Kỷ Kỳ Việt ôm cô gái vào lòng, xoa xoa tóc cô: "Em có thể nói chuyện này với anh, anh có thể giải quyết mà."
"Hứa với anh năm, sau này đừng làm những chuyện có thể khiến bản thân bị thương nữa, được không?"
"…Vâng ạ."
Đêm đó, Giang Niệm nói với anh cả một tiếng, trực tiếp ngủ lại căn hộ của anh năm.
Hôm sau còn đặc biệt xin nghỉ một ngày để chăm sóc anh năm.
Đến chiều thấy anh năm đã hạ sốt hoàn toàn, tinh thần cũng tốt hơn, cô mới yên tâm.
Giữa chừng, cô thấy trên hot search có một tin tức.
Câu lạc bộ đ.ấ.m bốc nổi tiếng bốc cháy, hai thành viên bị câu lạc bộ đuổi khỏi vì đánh đ.ấ.m chui, đồng thời bị Liên đoàn Quyền anh tước quyền tham gia các giải đấu chuyên nghiệp vĩnh viễn.
Nghe nói một trong hai thành viên bị đánh trọng thương trên sàn đ.ấ.m chui, tự khai đã bỏ thuốc đồng đội trong câu lạc bộ để phá hỏng trận đấu tuyển chọn của người đó. Người này còn đang nằm viện, cảnh sát đã đến điều tra.
Tự khai bỏ thuốc?
Giang Niệm vừa nhìn đã biết, đây là thủ đoạn của Tư Bạc Dạ.
Lần này, tên Vương kia không chỉ cả đời này không thể đ.ấ.m bốc được nữa, còn có thể phải ngồi tù.
Đủ để hắn ta hối hận cả đời.
Tối hơn bảy giờ, Giang Niệm chuẩn bị về nhà họ Kỷ thì đột nhiên nhận được điện thoại của Linh Như Như.
Giọng nói bên kia có vẻ hơi căng thẳng.
"Niệm Niệm, cậu đang ở đâu vậy?"
"Sao vậy?" Giang Niệm khẽ nhíu mày: "Có chuyện gì xảy ra sao?"
Linh Như Như nói qua điện thoại: "Hôm nay cậu không đến trường nên không biết, cha cậu và mẹ kế cậu hôm nay đến trường tìm cậu đấy, còn đến lớp chúng ta nữa. Cô giáo chủ nhiệm nói cậu xin nghỉ rồi, phải khuyên nhủ mãi mới đuổi họ đi được."
"Nhưng tan học, tớ đến phòng tự học làm thêm. Không ngờ họ lại chặn tớ ở đó, nói muốn gặp cậu, bắt tớ gọi điện cho cậu. Tớ không còn cách nào khác, chỉ có thể…"
Giang Thịnh và Trần Phú Lan đến chỗ Linh Như Như làm thêm để chặn cô?
Trong mắt Giang Niệm thoáng qua một tia lạnh lẽo.
Hai số điện thoại của hai người kia đều bị cô chặn rồi, họ lại không biết cô sống ở đâu, chỉ có thể chặn bạn cùng bàn của cô để tìm cô.
Giang Niệm nói qua điện thoại: "Bây giờ tớ qua đó."
"Tớ không có ý bảo cậu qua đó đâu Niệm Niệm." Linh Như Như có chút lo Linh: "Tớ chỉ muốn nhắc cậu, để cậu chuẩn bị đối phó thôi."
"Cậu đừng lo, cứ nói với họ là tớ sẽ qua."
Cúp điện thoại, Giang Niệm sợ Linh Như Như không chống đỡ nổi Giang Thịnh và Trần Phú Lan, bèn gọi Hàn Húc qua trước.
Đợi khi cô đến phòng tự học, còn chưa thấy người đâu, đã nghe thấy Hàn Húc chửi bới bên trong.
"Mẹ kiếp, hai người đều có tuổi cả rồi, có thể biết xấu hổ mà sống cho ra hồn người được không hả?"
"Con gái của hai người thuê người cắt đứt cây đàn cello trị giá mấy tỷ của người ta là Đường Thu, lẽ nào không đáng bị bắt vào tù sao? Hai người còn mặt mũi nào đến đây dây dưa với Niệm tỷ, muốn chị ấy thay hai người đi cầu xin nhà họ Đường và ông cụ Tần à?"
"Tôi thật sự là buồn cười quá, ngày đầu tiên Niệm tỷ đến Giang Thành, hai người đã tính kế chị ấy như thế nào, hận không thể đuổi chị ấy ra khỏi nhà đúng không? Bây giờ thấy Niệm tỷ giỏi giang rồi, lại vội vàng đến đây cầu xin giúp đỡ à?"
"Tôi tặng hai người hai chữ, hạ tiện!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không hổ là Hàn Húc, chửi rủa thật cay nghiệt.
Giang Niệm nhướng mày.
Bước chân chậm lại, thong thả bước vào trong.
Giang Thịnh và Trần Phú Lan, cộng hai người lại cũng bảy tám mươi tuổi rồi, dù sao cũng xem như là bậc trưởng bối. Sao có thể bị một đứa trẻ chỉ thẳng vào mặt mà chửi mắng như vậy.
Giang Thịnh tức giận đến đỏ mặt tía tai: "... Mày, mày nhóc con kia, mày có ngon thì nói lại lần nữa xem nào?!"
"Nói lại lần nữa á?" Hàn Húc cười lạnh một tiếng: "Ông đây mua một tặng mười, hai người chính là hạ tiện hạ tiện hạ tiện hạ tiện hạ tiện..."
u
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Hàn Húc vừa thấy Giang Niệm đến, liền quay đầu lại, mắt sáng lên: "Niệm tỷ~"
Tinh thần Giang Thịnh và Trần Phú Lan cũng tỉnh táo hẳn.
Giang Niệm lại không thèm để ý đến họ, đi thẳng đến quầy thu ngân, lấy ra hai triệu đưa cho ông chủ.
"Xin lỗi, khiến cho ông tối nay không thể kinh doanh bình thường được, đây là chút đền bù cho ông."
"A? Nhiều quá vậy!"
Ông chủ vốn còn cảm thấy xui xẻo khi cửa hàng gặp phải chuyện này, ghét bỏ người mình thuê mang đến rắc rối cho mình.
Bây giờ vừa nhìn thấy một xấp tiền đỏ chót, lập tức lông mày giãn ra, tươi cười rạng rỡ.
Đây chính là hai triệu đấy! Một tối ông ta dù kinh doanh bình thường, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được mấy trăm nghìn.
Lập tức rất có mắt nhìn, nói: "Mấy vị cứ nói chuyện, mấy vị cứ nói chuyện, tôi không làm phiền nữa."
Ông chủ cửa hàng đi ra ngoài, Giang Thịnh nhìn thấy bóng dáng Giang Niệm, lập tức tiến lên.
Vẻ mặt đó gọi là ân cần quan tâm.
"Niệm Niệm, con bé này hôm nay xin nghỉ không đến trường là đi đâu vậy, có phải là bị bệnh không? Chỗ nào không khỏe, mau, để cha xem nào."
Tay của Giang Thịnh còn chưa chạm đến trán Giang Niệm, đã bị cô lộ vẻ mặt ghét bỏ, né tránh.
Lạnh lùng lên tiếng.
"Có chuyện thì nói thẳng, đừng có giả bộ tình cha con sâu đậm ở đây."
"Tôi thấy ghê tởm."
Giả bộ?
Tay Giang Thịnh dừng giữa không trung, vẻ mặt lúng túng.
Từ này, thật sự là không hề nương tay, vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta.
"Giang Niệm, vì con vừa rồi đã nghe thấy hết rồi, vậy thì chúng ta cũng không vòng vo nữa."
Trần Phú Lan nghiến răng.
"Mẹ biết, con bây giờ xem mẹ và cha con với Nhiễm Nhiễm như kẻ thù, mẹ cũng không hy vọng con sẽ chủ động cứu Nhiễm Nhiễm."
"Con nói đi, con muốn bao nhiêu tiền, mới chịu thay chúng ta đi cầu xin nhà họ Đường và ông cụ Tần?"
Chuyện cắt đàn cello, đắc tội với nhà họ Đường.
Nhà họ Đường không thiếu mấy tỷ tiền bồi thường cây đàn cello, căn bản không ký giấy thỏa thuận, quyết tâm muốn Giang Nhiễm Nhiễm ngồi tù.
Giang Nhiễm Nhiễm cầm khuyên tai của Giang Niệm, giả mạo ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, lại đắc tội với nhà họ Tần. Hiện tại công ty bất động sản của nhà họ Giang đã đứng trước nguy cơ phá sản.
Giang Thịnh bán xe và một căn nhà, mới có tiền đi lo lót quan hệ ở cục cảnh sát. Nhưng vì mặt mũi của ông cụ Tần, tiền mang đến cửa cũng không ai dám nhận.
Ngoài việc đến cầu xin Giang Niệm, Giang Thịnh và Trần Phú Lan căn bản không còn con đường nào khác để đi.
Giang Niệm hiện tại là bạn thân nhất của Đường Thu, lại là ân nhân cứu mạng được ông cụ Tần vô cùng coi trọng.