Tổng biên tập cũng không nói nhiều lời vô ích, vội vàng ném lại một câu: "Mày xem thử hot search top 1, bây giờ đang viết cái gì!"
"Hot search top 1?"
Lý Lập ngơ ngác.
Ngắt máy xong, hắn lập tức mở Weibo lên.
Sau đó liền nhìn thấy hot search top 1 bùng nổ, đập vào mắt là bốn chữ #Anh hùng Giang Niệm#.
Con ngươi Lý Lập thiếu chút nữa rơi ra ngoài.
Giang Niệm, anh hùng?
Chẳng phải hot search top 1 trước đó là kẻ g.i.ế.c người Giang Niệm sao? Kẻ g.i.ế.c người sao có thể trở thành anh hùng?!
Lý Lập không thể tin nổi, ấn vào bài viết đầu tiên dưới hot search này.
Cùng lúc đó, những học sinh khác trong lớp cũng đều mở Weibo.
Khi nhìn thấy toàn bộ ngọn nguồn sự việc được blogger này tổng hợp lại, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi.
Thì ra chân tướng sự việc, lại là như vậy?
Giang Niệm, đúng là đã g.i.ế.c người.
Nhưng cô không phải là kẻ sát nhân.
Cô không có tội, là tự vệ chính đáng.
Người cô giết, cũng là một tên ác ma biến thái đã cưỡng h.i.ế.p rồi sát hại một bé gái tám tuổi một cách tàn nhẫn.
Nếu năm đó Giang Niệm không ra tay, tên súc sinh này có lẽ đến giờ vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sống sung sướng.
Còn người mẹ kia, đã sớm không chống đỡ nổi mà tuyệt vọng đi theo đứa con gái c.h.ế.t không toàn thây của mình.
Chính Giang Niệm năm mười một tuổi đã không màng tính mạng, mạo hiểm cả tương lai có thể bị ảnh hưởng chỉ vì một sai sót nhỏ, biến con d.a.o của kẻ ác thành lưỡi d.a.o phán xét, trả lại công bằng cho người mẹ này.
Trang tiểu thuyết:
Hơn nữa, kể từ đó, suốt sáu năm cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn chuyển khoản nặc danh cho người mẹ này. Để người mẹ ấy cảm nhận được, trên thế giới này vẫn còn có một cô gái trạc tuổi con gái bà đang quan tâm đến bà.
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người trong lớp 36 nhìn Giang Niệm đều thay đổi.
Trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Giang Niệm, hóa ra lại dũng cảm, kín kẽ, mạnh mẽ và lương thiện đến vậy.
Điều khiến người ta càng thêm nghẹn ngào là, sau khi video bị phát tán, tất cả mọi người trong trường đều lên diễn đàn chửi rủa Giang Niệm. Nói cô biến thái đáng sợ, nói cô là kẻ sát nhân m.á.u lạnh, nói cô cao cao tại thượng nên bị quả báo.
Những người trong lớp, không những không bảo vệ Giang Niệm, mà còn ném về phía cô ánh mắt khinh miệt, xa lánh. Sợ rằng nếu dính dáng đến cô, bản thân cũng sẽ bị chửi lây.
Còn Giang Niệm, từ đầu đến cuối một câu cũng không hề phản bác, thậm chí còn chủ động xin thôi học.
Bọn họ đều cho rằng cô chột dạ.
Nhưng bây giờ họ mới biết, suy nghĩ của mình nông cạn đến mức nào.
Không giải thích, chẳng qua là vì thà rằng bản thân bị chửi, cũng không muốn vụ án mà người bị hại vừa mới gắng gượng vượt qua lại một lần nữa bị đưa ra ánh sáng.
Giang Niệm quang minh lỗi lạc bao nhiêu, càng làm nổi bật sự đố kỵ, ghen ghét trong lòng họ và hành động nhanh chóng phủi sạch quan hệ khi cô gặp chuyện, hèn hạ bấy nhiêu.
Lý Lập đọc xong tin tức, vai run lên bần bật.
Lại quay đầu, nhìn bình luận trong phòng livestream của mình.
【Sự việc đã đảo ngược, Giang Niệm không phải là kẻ sát nhân phản xã hội gì cả, tên phóng viên ngu ngốc này hoàn toàn là đang dắt mũi dư luận.】
【Đúng vậy, người ta còn chưa nói gì, hắn đã ở đó đóng mác định tội cho Giang Niệm, mở miệng là nói bừa.】
【Hắn ta có khi nào nhận tiền để bôi nhọ Giang Niệm không?】
【Một phóng viên khi gặp tin tức không đi tìm hiểu sâu về tính chân thực và ẩn tình đằng sau, lại vì muốn câu view và tạo chiêu trò mà mở livestream ở đây, còn bất chấp sự thật, ra sức bôi nhọ đương sự, mạnh mẽ yêu cầu phong sát tên phóng viên này!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
【Đường đường là tòa soạn Nhật báo Giang Thành mà lại làm ra chuyện ghê tởm như vậy, tẩy chay Nhật báo Giang Thành!】
【Tẩy chay Nhật báo Giang Thành! Phong sát tên phóng viên này!】
Cư dân mạng lại đòi phong sát hắn?
Trong đầu Lý Lập nổ "ầm" một tiếng, vang lên hai chữ, xong đời.
Nếu chuyện này là thật, một kẻ sát nhân có bị chửi rủa thế nào cũng không quá đáng. Nhưng bây giờ, người mà hắn vừa dắt mũi dư luận để bôi nhọ không phải là kẻ sát nhân, mà là anh hùng trong lòng công chúng.
Một phóng viên có vết nhơ bị công chúng tẩy chay, coi như sự nghiệp cũng tiêu tan.
Phòng phó hiệu trưởng.
Nhìn tin tức mới nhất vừa được đưa ra.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ bên cạnh đã mồ hôi nhễ nhại.
Phó hiệu trưởng đập mạnh tách trà mà ông ta đưa xuống bàn, sắc mặt thay đổi, tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng.
"Đều là do anh bày ra!"
"Còn nói cái gì mà cho dù Giang Niệm tự xin thôi học, cũng phải nói mập mờ, để công chúng cho rằng là nhà trường đuổi học cô ấy, như vậy mới có thể hoàn toàn phủi sạch quan hệ với cô ấy và chuyện này."
"Giờ thì hay rồi, bây giờ cả mạng xã hội đều đang chửi rủa trường chúng ta khi xảy ra chuyện, không nghĩ đến việc điều tra rõ ràng sự việc, lại không phân biệt đúng sai mà đuổi học sinh trước."
"Lúc đó tôi đã nói muốn ngăn lại, anh không cho. Anh nói xem, bây giờ phải làm sao?"
Chủ nhiệm phòng giáo vụ lau mồ hôi, cẩn thận nói: "Hay là hiệu trưởng, chúng ta tìm phụ huynh của em Giang Niệm nói chuyện, thuyết phục em ấy quay lại?"
Giang Niệm chính là cô gái thiên tài J năm đó, tương lai có thể dễ dàng thi đậu vào Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh.
Vốn dĩ mất đi cô, đối với Anh Trung mà nói đã là tổn thất to lớn. Bây giờ trên người Giang Niệm lại có thêm một tầng hào quang anh hùng, được toàn xã hội quan tâm.
Ai mà không muốn một học sinh như vậy ở lại trường mình chứ?
"Anh nói đúng." Phó hiệu trưởng cảm thấy có lý.
Lần trước người đến là vị kia của nhà họ Tư. Ai dám thương lượng gì với vị gia đó, lần này trực tiếp liên lạc với phụ huynh của Giang Niệm là được.
Dù sao Anh Trung cũng là trường trung học hàng đầu Giang Thành.
Giang Niệm không thể sau này không đi học được chứ?
Làm cha mẹ cũng sẽ không muốn con mình học ở một trường trung học không ra gì, trường học cho thêm chút lợi ích, thế nào cũng giữ được người.
Phó hiệu trưởng bảo chủ nhiệm phòng giáo vụ tìm số điện thoại liên lạc của phụ huynh mà Giang Niệm để lại trong hồ sơ học sinh.
Rồi đích thân gọi điện.
Nghe nói Giang Niệm từ nhỏ đã bị cha ruột Giang Thịnh vứt bỏ ở quê, cũng đã sớm cắt đứt quan hệ với Giang Thịnh, cho nên số cô để lại chắc chắn không phải là số của Giang Thịnh.
Vậy số này, sẽ là của ai?
Tút... tút...
Điện thoại vừa được kết nối, phó hiệu trưởng liền nghe thấy trong ống nghe truyền đến một giọng nam cao ngạo, lạnh lùng.
"Ai vậy?"
Giọng nói này nghe có chút quen tai.
Phó hiệu trưởng nhíu mày.
Hắng giọng, mở lời: "Anh là phụ huynh của em Giang Niệm phải không, tôi là phó hiệu trưởng của trường Anh Trung..."
Đầu dây bên kia ngắt lời ông, giọng nói không rõ vui hay giận.
"Phó hiệu trưởng Trần? Tôi là Kỷ Yến Lễ. Ông gọi điện thoại tới có việc gì."
Kỷ Yến Lễ?
Cháu trai ruột của ông cụ nhà họ Kỷ ở Giang Thành, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Yến Lễ?