Thiên Kim Trở Lại

Chương 214



Cô ta chỉ thuê người cắt dây đàn của người khác thôi mà, hơn nữa chỉ bị nhốt bốn ngày là được thả ra. Nhưng người trong tin tức nếu thật là Giang Niệm, thì Giang Niệm phạm tội g.i.ế.c người!

 

Bị phanh phui là tội phạm g.i.ế.c người, chẳng phải là cả đời đều hủy hoại rồi sao?

 

Nghe vậy, Giang Thịnh vẻ mặt kinh ngạc: “Nhiễm Nhiễm, con nói cái gì? Kẻ g.i.ế.c người nào bị đuổi học?”

 

Mấy ngày Giang Nhiễm Nhiễm bị nhốt trong trại tạm giam, Giang Thịnh và Trần Phú Lan bận đến tối tăm mặt mũi.

 

Chạy vạy khắp nơi cầu ông lạy bà tìm mối quan hệ, đầu óc chỉ toàn nghĩ làm sao để đưa đứa con gái rượu của mình ra, để nó bớt phải chịu tội.

 

Hơi sức đâu mà xem Weibo gì, để ý tin tức gì.

 

Hơn nữa cũng không ai thông báo cho ông, người làm cha này, là con gái mình đã thành kẻ g.i.ế.c người.

 

“Thật sự có chuyện này à?”

 

Trần Phú Lan mừng ra mặt, một bộ vênh váo đắc ý: “Con tiện nhân nhỏ đó cũng có ngày hôm nay!”

 

“Ông xã, may mà chúng ta sớm cắt đứt quan hệ với Giang Niệm, nếu không bây giờ nhà chúng ta cũng bị liên lụy theo rồi.”

 

Tối hôm đó, bà ta đã quỳ ngay tại chỗ trước mặt Giang Niệm, chỉ để cầu xin cô nói giúp với nhà họ Đường và nhà họ Tần.

 

Nhưng Giang Niệm lại cứng rắn không chịu, ánh mắt lạnh lùng chế giễu.

 

Không ngờ nhanh như vậy, nó đã gặp báo ứng!

 

“Mẹ, mau đưa điện thoại cho con, con xem trên mạng bây giờ nói thế nào!”

 

Giang Nhiễm Nhiễm không kìm được kích động. Như thể thấy Giang Niệm thất thế, sự cùng quẫn và ấm ức mấy ngày bị nhốt của cô ta tan thành mây khói, tinh thần phấn chấn hẳn lên ngay tại chỗ.

 

Nhưng khi cô ta mở Weibo ra, nụ cười lập tức cứng đờ.

 

Từ khóa trên hot search, hoàn toàn không phải như cô ta tưởng tượng.

 

Theo sau tên Giang Niệm, không phải là "kẻ g.i.ế.c người", mà là hai chữ "anh hùng".

 

Anh hùng…?

 

Giết người, mà lại thành anh hùng?

 

Giang Thịnh và Trần Phú Lan cũng sững sờ.

 

Chờ họ xem xong ngọn ngành phía sau, mặt ai nấy đều như vừa nuốt phải ruồi, không nhìn ra nửa điểm vui mừng nào.

 

Giang Nhiễm Nhiễm gần như suy sụp hoàn toàn.

 

Khóc lóc nói: “Cha, mẹ, tại sao lại như vậy?”

 

“Tại sao Giang Niệm luôn có thể lật ngược tình thế?”

 

“Rõ ràng từ nhỏ nó đã bị cha vứt ở cái nơi khỉ ho cò gáy nghèo đói kia, con mới là tiểu thư nhà giàu được cha mẹ nuông chiều lớn lên, nó dựa vào cái gì mà giỏi giang như vậy?”

 

“Từ khi nó đến Giang Thành, anh Văn Cảnh chẳng thèm để ý đến con, người trong lớp đặc biệt không ai thích con, con còn bị nó hại phải vào trại tạm giam, trường học cũng không về được nữa.”

 

“Mà nó bây giờ lại có tất cả, mọi người đều khen nó, mọi người đều thích nó!”

 

“Rõ ràng những thứ đó, đều phải thuộc về con!”

 

Trần Phú Lan nhìn con gái mình suy sụp như vậy, đau lòng muốn chết.

 

Giang Thịnh nhìn tin tức về Giang Niệm, cũng bực bội mà rít mạnh điếu thuốc.

 

Ông ta cũng muốn biết là vì sao!

 

Đứa con gái từ nhỏ vứt bỏ chẳng hề để tâm, bây giờ lại rực rỡ chói mắt.

 

Còn đứa con gái ông ta từ nhỏ nâng niu trên đầu ngón tay, không biết tốn bao nhiêu thời gian công sức nuôi nấng, bây giờ lại ra nông nỗi này!

 

Giang Nhiễm Nhiễm hai mắt đỏ hoe.

 

Không được.

 

Cô ta không thể cứ thế nhận thua.

 

Giang Nhiễm Nhiễm bây giờ trên người có tiền án, trường Anh Trung không thể nào nhận cô ta.

 

Các trường cấp ba khác ở Giang Thành, thì Giang Thịnh và Trần Phú Lan lại chê.

 

Giang Nhiễm Nhiễm hạ quyết tâm nào đó, nghiến răng: “Cha, mẹ, cha mẹ hỏi xem Giang Niệm định vào trường cấp ba nào, con muốn học cùng trường với nó.”

 

Cô ta nhất định phải cướp lại tất cả những gì Giang Niệm đã cướp từ tay mình!

 

Xán Tinh thật sự là một trường cấp ba không giống bình thường.

 

Các trường cấp ba công lập khác đều khai giảng ngày 1 tháng 9, đến giờ đã học gần một tháng.

 

Mà Xán Tinh đến giờ vẫn chưa khai giảng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày khai giảng chính thức của Xán Tinh, là ngày 1 tháng 10.

 

Vốn là kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh một tuần, theo thông lệ, Xán Tinh đều dùng để huấn luyện quân sự.

 

Mà huấn luyện quân sự của Xán Tinh, không giống các trường cấp ba bình thường chỉ cho học sinh đi qua đi lại cho có lệ.

 

Mà là có bộ đội đặc chủng chính quy dẫn dắt các lớp huấn luyện, cường độ rất lớn.

 

Đám con nhà giàu được nuông chiều từ bé trong trường đương nhiên cực kỳ phản đối, tìm mọi cách trốn tránh.

 

Nhưng nhà trường lại không cho phép học sinh nào lách luật, phụ huynh cũng ủng hộ.

 

Suy cho cùng đối với người có tiền mà nói, so với điểm thi đơn thuần, họ càng coi trọng việc bồi dưỡng năng lực các mặt và ý chí của con cái.

 

Giang Niệm vào thứ Sáu hôm nay, cùng Hàn Húc, Đường Thu điền đơn xin chuyển trường.

 

Là trường tư thục quý tộc giàu nhất cả nước và không hề che giấu điều đó, yêu cầu nhập học của Xán Tinh khá đơn giản và thô bạo.

 

Hoặc là nhà bạn đủ giàu, thì có thể được miễn thi nhập học.

 

Hơn nữa phụ huynh quyên góp cho trường bao nhiêu tiền, thì tương ứng với việc con cái họ sau này ở trường sẽ được phân vào cấp bậc nào.

 

Một lần quyên góp từ năm mươi tỷ trở lên, đó là cấp S.

 

Hai mươi tỷ đến năm mươi tỷ, đó là cấp A.

 

Năm tỷ đến hai mươi tỷ, đó là cấp B.

 

Hai tỷ đến năm tỷ là cấp C thấp nhất.

 

Hai tỷ là ngưỡng cửa nhập học.

 

Nhà trường muốn kiếm tiền, tự nhiên phải cho các phụ huynh nhà giàu mạnh tay quyên góp kia cảm giác ưu việt, khiến họ cảm thấy số tiền này tiêu đáng giá, nên mới đặt ra chế độ cấp bậc học sinh như vậy.

 

Phụ huynh nào lại muốn con mình vừa vào trường đã kém người một bậc, bị người coi thường chứ?

 

Cho nên đều cố hết sức, dù là vay tiền cũng phải giữ thể diện này, ném tiền vào trường.

 

Hoặc là, bạn tuy nhà nghèo nhưng thành tích đủ tốt, cũng có thể được Xán Tinh tuyển chọn.

 

Cách thức cũng rất đơn giản.

 

Ngày nhập học làm một bài thi do chính Xán Tinh ra đề, đạt yêu cầu là có thể vào học.

 

“Hàn Húc, cậu trước đây ở Xán Tinh cấp bậc gì?”

 

Trong phòng Giang Niệm ở nhà họ Kỷ, Đường Thu vừa ăn nho, vừa nhìn về phía Hàn Húc.

 

Nhắc tới chuyện này, Hàn Húc vẻ mặt bó tay: “Đừng nói nữa, mẹ tôi người khá là phù phiếm, lại thiếu suy nghĩ.”

 

“Bà ấy quyên cho Xán Tinh hẳn một trăm tỷ, nói là để ra ngoài nhắc tới không đến nỗi mất mặt.”

 

“Mấy lão già tham lam không đáy ở trường đó, chuyên môn nhắm vào kiểu người như bà ấy.”

 

Một trăm tỷ, đó là cấp S của S.

 

Nghe vậy Đường Thu cũng rối rắm: “Vậy tôi bảo mẹ tôi quyên bao nhiêu?”

 

Bấm ngón tay đếm đếm: “Tính ra thì, bọn mình cũng chỉ ở Xán Tinh được chưa đến một năm, quyên hơn năm mươi tỷ thì cũng mệt thật.”

 

“Nhưng mẹ tôi người cũng giống mẹ cậu, bà ấy mà biết cái vụ cấp bậc này, tuyệt đối bất chấp tất cả cũng phải cho tôi lên cấp S, chỉ có thể quyên nhiều hơn năm mươi tỷ thôi.”

 

Đường Thu lại nhìn về phía Giang Niệm: “Niệm Niệm cậu thì sao, anh cả cậu định quyên cho Xán Tinh bao nhiêu?”

 

Giang Niệm thờ ơ nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu, giọng thờ ơ.

 

“Anh cả tớ nói quyên cho Xán Tinh cái sân vận động.”

 

Hàn Húc và Đường Thu hít một hơi lạnh.

 

Quyên sân vận động?

 

Chuyện này đâu phải một trăm tỷ là giải quyết được.

 

Không hổ là tổng tài đứng đầu tập đoàn Kỷ thị, quả nhiên là lắm tiền nhiều của.

 

Tiếp đó liền nghe Giang Niệm nói: “Nhưng tớ từ chối rồi.”

 

Hàn Húc sững sờ: "Hả?"

 

Giang Niệm dựa vào lưng ghế sô pha, ngước đôi mắt đen nhánh kia lên.

 

“Có mấy trăm tỷ đó, tớ thà để anh cả quyên cho vùng núi, có thể xây mấy chục trường tiểu học Hy Vọng trên cả nước.”

 

“Nếu là vì cái gọi là cấp bậc này, tớ một xu cũng không muốn chi.”