Mục tiêu lần này của Lâm Phong là Thanh Lân Xà, hang ổ yêu xà nằm bên trong một cái sơn cốc, cách Thương Vân Thành hai trăm dặm về phía đông.
Thanh Lân Xà sống thành đàn với số lượng lớn, có lúc lên đến vài ngàn, phần lớn là hoàng thú sơ giai và trung giai, nếu vận khí tốt có thể gặp được vài đầu hoàng thú cao giai.
- Lão đầu, lần này không cần chuẩn bị thuốc sao?
- Không cần.
Giọng nói của lão đầu như chém đinh chặt sắt, vô cùng tự tin nhưng Lâm Phong lại không lạc quan như lão. Tuy thanh thế của Thanh Lân Xà không bằng Huyết Nhãn Lang nhưng vẫn có huyền thú tọa trấn, không thể chủ quan được.
Nửa ngày sau, Lâm Phong đứng trước một cái sơn cốc, nơi này chỉ có duy nhất một lối vào, đúng là một chỗ lý tưởng cho đám yêu thú làm ổ.
Giọng nói của Lâm Phong có chút do dự.
- Bây giờ xông vào luôn hả?
- Muốn chết thì cứ xông vào.
- Vậy phải làm sao?
- Tiểu tử ngươi có biết yêu xà thích ăn gì nhất không?
Lâm Phong nghe lão nói, hai mắt sáng lên.
- Là yêu thử đúng không?
- Tiếp theo làm thế nào chắc không cần lão phu nói.
- Còn lại giao cho ta.
Lâm Phong lấy ra một đầu hoàng cấp sơ giai Hắc Mộc Thử mang đi chế biến, nướng được một lúc thì mùi hương dần tỏa ra khắp sơn cốc.
- Nếu có thêm độc dược thì tốt quá.
Chỉ cần bôi độc dược lên thịt yêu thử thì Lâm Phong có thể tìm một chỗ ngồi đợi nhặt xác yêu xà, có điều làm như vậy thì Tật Phong Đao của hắn mãi mãi không lên cấp được.
Lúc sau có hai đầu hoàng cấp sơ giai Thanh Lân Xà bò ra, chúng vừa tới gần đống thịt nướng thì bị hai mũi hỏa tiến bắn chết.
Lâm Phong lướt tới thu hai đầu yêu xà vào túi trữ vật sau đó quay lại chỗ ẩn nấp, động tác chuyên nghiệp.
Hắn chưa kịp ngồi yên thì có thêm một đầu Thanh Lân Xà xuất hiện, lại thêm một mũi hỏa tiễn bắn tới, quá trình cứ lập đi lập lại nhiều giờ.
Lâm Phong cầm linh hỏa pháp chỉ trong tay bắt đầu cảm thấy nhàm chán, ba canh giờ trôi qua, hắn đã xử mười mấy đầu hoàng cấp sơ giai Thanh Lân Xà mà vẫn chưa thấy bóng dáng của hoàng cấp trung gia yêu xà.
- Xè… xè…
Một đầu Thanh Lân Xà từ trong bụi bò ra, thanh niên này dài hơn cả trượng, toàn thân lục sắc, hai mắt như bảo thạch đảo khắp nơi.
- Đừng tìm nữa, ăn một đao của lão tử.
Lâm Phong từ trong bụi phóng ra, Lưu Tinh Đao chém thẳng vào cổ yêu xà.
- Xè…
Thanh Lân Xà lập tức né đòn nhưng vẫn không thoát, Lưu Tinh Đao lướt qua cơ thể yêu xà để lại một vết cắt dưới cổ, yêu xà chỉ kịp há miệng phun lục dịch về phía Lâm Phong rồi gục xuống.
Lâm Phong lập tức kích hoạt linh hỏa pháp chỉ, hỏa tiễn bắn ra thiêu đốt toàn bộ lục dịch đang bay về phía hắn, lục dịch bị hỏa chỉ đốt thành từng đám lục vụ, sinh vật xung quanh bị lục vụ bám vào đều trở nên khô héo.
- Nguy hiểm thật.
Nếu Lâm Phong không kịp đề phòng thì có lẽ nhan sắc đã bị hủy rồi, lúc đó Thiên La đại lục lại mất đi một mỹ nam, tội lỗi tội lỗi.
Lâm Phong thu Thanh Lân Xà vào túi trữ vật sau đó di chuyển đến một địa điểm khác, khu vực này đã có dấu vết chiến đấu nhất định sẽ làm cho đám yêu xà cảnh giác.
Nửa ngày trôi qua, Lâm Phong đổi chỗ ba lần, tiêu diệt hơn ba mươi đầu hoàng cấp Thanh Lân Xà, trong đó có ba đầu hoàng thú trung giai, không có một đầu hoàng thú cao giai nào xuất hiện.
- Chắc là phẩm cấp của Hắc Mộc Thử quá thấp nên không dụ được hoàng thú cao giai.
Trong túi trữ vật của Lâm Phong vẫn còn hai đầu hoàng thú trung giai Hắc Mộc Thử nhưng hắn không muốn chơi dại, dù chỉ một lần.
Lâm Phong thu dọn mọi thứ rồi trở về thành, chuyến đi lần này tuy không thể đột phá tầng thứ hai của Tật Phong Đao nhưng thu hoạch rất tốt.
Vừa về tới phòng, bạch bào lão đầu trong bộ dáng cao nhân xuất hiện, lão ném cho hắn một tờ pháp văn.
- Thứ gì đây?
Với kinh nghiệm học được hai loại pháp văn thì Lâm Phong hoàn toàn không hiểu về thứ này, hắn đã sớm từ bỏ chức nghiệp pháp sư vĩ đại kia.
- Thực cốt pháp văn, tìm một khúc xương làm thành một mũi tên rồi khắc pháp văn này lên.
- Thứ này dùng để làm gì?
- Làm đi rồi biết.
Lâm Phong gần đây rất nghe lời, lão nói thì hắn làm, có lẽ là vì lấy được không ít lợi ích từ chỗ lão đầu làm cho tính cảnh giác của hắn giảm mạnh.
Lâm Phong lấy một khúc thú cốt của Huyết Nhãn Lang cắt gọt thành hình một thanh bạch cốt tiểu tiễn, sau đó khắc thực cốt pháp văn lên.
- Như vậy được chưa?
- Tạm được, giờ lấy một bộ thú cốt hoàng cấp ra, dùng bạch cốt tiễn đâm vào.
- Là thế này sao… cái gì vầy nè?
Thú cốt vừa bị bạch tiễn đâm vào liền hóa thành bột phấn rồi tan biến như chưa từng xuất hiện.
Bạch bào lão đầu thản nhiên trả lời.
- Thực cốt pháp văn có khả năng thực cốt, để nó chạm vào xương cốt thì chỉ có đường chết.
- Lợi hại như vậy sao? Nếu ta lén đâm sau lưng một tên chiến sư thất cấp chẳng phải sẽ lưu danh thiên cổ sao?
Từ cổ chí kim, chưa từng có một tên chiến sư nhị cấp nào có thể đánh bại chiến sư ngũ cấp chứ đừng nói đến thất cấp, nếu Lâm Phong thật sự làm được thì tên của hắn sẽ được lưu danh thiên cổ.
- Làm gì có chuyện dễ ăn như vậy.
Bạch bào lão đầu tiếp tục dập tắt ước mơ vĩ đại của Lâm Phong.
- Thực cốt pháp văn chỉ có công dụng với đối thủ ngang cấp, hơn nữa càng chế tạo sẽ càng khó.
- Thì ra là như vậy, nhưng ta cảm thấy tế luyện thứ này cũng không quá khó.
- Ngươi biết làm sao để tạo ra một thanh huyền cấp thực cốt pháp binh không?
- Đơn giản, chỉ cần khắc thực cốt pháp văn lên một khúc thú cốt huyền cấp là được.
Lâm Phong trả lời với vẻ mặt tự tin làm cho lão đầu thở dài chán nản.
- Nói như ngươi thì tại sao ở Thương Vân Thành không có bán thực cốt pháp binh?
- Chắc là loại pháp văn này đã tuyệt tích cách đây mấy vạn năm, cho nên bây giờ chỉ có tiền bối biết thứ này.
- Cho dù là mấy vạn năm trước cũng rất ít tu sĩ sử dụng thứ này.
Thực cốt pháp văn chỉ có thể khắc lên hoàng cấp thú cốt, muốn thăng cấp thì phải cho pháp binh thôn phệ thú cốt. Trong quá trình sử dụng, chỉ cần pháp văn bị tổn hại sẽ biến thành vô dụng.
- Vậy cần thôn phệ bao nhiêu bộ thú cốt để thăng cấp.
- Mỗi cấp cần đúng một vạn bộ thú cốt.
- Định mệnh.
Lâm Phong cảm thấy trong đầu như có hàng vạn bộ thú cốt chạy qua, một vạn bộ hoàng cấp thú cốt không khó tìm nhưng huyền cấp thì sao? Địa cấp, thiên cấp… thì đi đâu mà tìm.
- Hèn gì không có ai dùng là đúng.
- Tuy thứ này không thể trở thành binh khí cao cấp nhưng rất có ít với hoàn cảnh lúc này của ngươi.
- Hình như là vậy.
Loại thực cốt pháp văn này là sự kết hợp giữa pháp văn và binh khí nên gọi tắt là pháp binh, không cần phải tiêu tốn quá nhiều linh lực cũng có thể sử dụng, chỉ khó khăn ở mỗi chỗ thăng cấp, còn lại đều rất tốt.
Bạch bào lão đầu nhìn vẻ mặt vừa vui vừa buồn vừa chẳng ra gì của Lâm Phong phải lên giọng nhắc nhở.
- Thật ra ngươi không cần phải tìm một vạn bộ hoàng cấp thú cốt, thông thường thì một bộ huyền cấp sẽ tương đương với mười bộ hoàng cấp, cứ thế mà tính.
- Như vậy mười bộ thiên cấp thú cốt cũng có thể khiến cho hoàng cấp thực cốt pháp văn thăng cấp.
Thiên cấp yêu thú a, vừa nghĩ tới thôi đã thấy sợ, cho dù toàn bộ tu sĩ trong Thương Vân Thành ùa lên cũng chưa chắc chạm vào được móng chân của nó.
Chuyện đó để sau, vấn đề trước mắt là phải thăng cấp cho thực cốt pháp tiễn, quá trình thăng cấp vô cùng đơn giản, lấy cốt tiễn đâm vào thú cốt là xong, chỉ cần nửa ngày là vài ngàn bộ thú cốt đã biến mất khỏi đại lục.
Hình dáng thực cốt pháp tiễn sau khi thăng cấp từ hạ phẩm lên thượng phẩm cũng không có gì thay đổi, chỉ là thực cốt pháp văn và bạch sắc vốn có bên trên cốt tiễn đã mờ đi vài phần.
- Nếu có thể hoàn toàn biến mất thì tốt quá.
Thử nghĩ trong lúc giao chiến kịch liệt đột nhiên có một mũi tiễn vô hình bay tới mà ngươi chỉ có thể cảm nhận bằng thần thức không thể nhìn thấy bằng mắt thường thì sẽ như thế nào.
- Khi đạt đến địa cấp thì thực cốt pháp văn sẽ biến mất, cốt tiễn trở nên vô hình.
- Như vậy mới không lãng phí số linh thạch mà lão tử bỏ ra.
Lại thêm một tháng bế quan, Lâm Phong luyện chế được không ít dược tề, bây giờ hắn cần kiếm thật nhiều linh thạch để mua thú cốt, theo ý của lão đầu thì nên thăng cấp thực cốt pháp tiễn càng nhanh càng tốt để có được một tấm bài bảo mệnh.
Thú cốt tuy thuộc hàng rẻ nhất trong số các bộ phận của yêu thú nhưng một bộ huyền cấp cốt thú cũng tốn vài chục đến vài trăm khối linh thạch hạ phẩm, địa cấp thì dao động từ vài trăm đến vài ngàn, cứ thế mà nhân với một vạn thì sẽ ra được một con số vô nhân đạo.
Cùng lúc đó, tu vi của Lâm Phong thăng lên nhất kỳ, từ chiến sư nhị cấp sơ kỳ lên trung kỳ, Liệt Hỏa Phần Thiên cũng thuận lợi bước vào tầng thứ hai.
Chỉ là Tật Phong Đao cứ chậm chạp không chịu tiến lên, lần này Lâm Phong quyết định đi khiêu chiến hoàng cấp cao giai Thanh Lân Xà.
Trước tiên cần phải chuẩn bị một số thứ, đối mặt với hoàng cấp cao giai yêu thú cho dù là chiến sư nhị cấp đỉnh phong cũng chỉ có năm phần nắm chắc, nói gì tới một tên chiến sư nhị cấp trung kỳ.
Lâm Phong đến Vạn Bảo Các tìm gặp Chu quản lý, cả hai đã giao dịch vài lần nên quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi.
- Một ngàn bộ hoàng cấp thú cốt, chỉ có nhiêu đây thôi sao?
- Đại sư cũng biết Thương Vân Thành chỉ là một thành nhỏ, không có được bao nhiêu vật phẩm dự trữ.
- Vậy ở đây có huyền cấp thú cốt không?
- Bên trong kho vẫn còn vài chục bộ huyền cốt.
Lâm Phong gật đầu, xem ra phải tìm biện pháp khác.
- Ta sẽ lấy toàn bộ số thú cốt đó.
- Lão phu sẽ cho người đi chuẩn bị.
- Còn nữa, Chu quản lý có danh sách vật phẩm của Vạn Bảo Các không?
Chu Thất nhíu mày, nhất thời không hiểu được ý đồ của đối phương.
- Đại sư muốn hỏi vật phẩm ở Thương Vân Thành hay là tất cả thành trì của Vô Cực Thánh Cung?
- Tất cả
- Đại sư đợi chút.
Lâm Phong nhìn Chu quản lý rời đi, hắn tiếp tục đi dạo vài vòng, tiện tay mua vài thứ để chuẩn bị cho trận chiến với Thanh Lân Xà.
Đến khi Chu Thất trở lại thì Lâm Phong cũng đã mua xong, trên tay lão cầm một tấm ngọc bài.
- Đây là phần lớn vật phẩm được bày bán ở Vạn Bảo Các bên trong thành trì của Vô Cực Thánh Cung.
- Đa tạ.
Lâm Phong vừa rời Vạn Bảo Các, Chu Thất lập tức đi vào một căn phòng nhưng bên trong hoàn toàn trống không?
- Đi đâu rồi?
Ở một nơi khác, Lâm Phong vừa có ý định trở về chế tạo vũ khí đối phó Thanh Lân Xà thì nghe được lão đầu nhắc nhở, hắn đành phải sử dụng kế sách cũ thông qua truyền tống trận để cắt đuôi.
Thân ảnh Lâm Phong vừa biến mất bên trong truyền tống trận thì một bạch y nữ tử xuất hiện.
- Người vừa rồi đi đâu?
Tên hộ trận nhìn thấy mỹ nữ liền ngẩn người, không đánh tự khai.
- Truyền tống trận phía đông Thương Vân Thành.
- Đưa ta đến đó.
Bạch y nữ tử vừa biến mất thì truyền tống trận bên trong Thương Vân Thành lóe lên, Lâm Phong lại xuất hiện, hắn chạy một mạch trở về phòng.
- Lão đầu, vừa rồi thật sự có tu sĩ đuổi theo ta sao?
- Đúng vậy, hơn nữa còn là nữ tu.
- Ấy da, sao lão không chịu nói sớm chứ hả? Biết đâu nàng thấy ta phong lưu tiêu soái nên muốn kết làm đạo lữ thì sao?
Bạch bào lão đầu tiếp tục dập tắt giấc mộng của Lâm Phong.
- Ngươi đeo mặt nạ quỷ thì tiêu soái cái nổi gì.
- Lão chưa nghe qua câu quan trọng là thần thái sao? Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu a.
- Được rồi, sau này có nữ tu theo dõi ngươi thì lão phu sẽ không nhắc nhở.
- Khà khà… ta đùa đó, lần này đa tạ tiền bối giúp đỡ, ân đức cuồn cuộn của tiền bối đời này tiểu bối sẽ không quên, cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.
Lâm Phong nói với vẻ mặt chính khí, tuy hắn thuộc loại ham tài háo sắc nhưng tính mạng vẫn đặt lên hàng đầu, còn sống là còn hưởng thụ.
Lâm Phong lấy ra mấy gốc Hỏa Dương Thảo bắt đầu điều chế, theo lời của lão đầu thì Thanh Lân Xà thuộc về mộc hệ yêu thú, hỏa dương thảo lại có tính nhiệt nên khắc chế được vài phần, nếu có thể kết hợp với một số thứ khác như Mê Hồn Thảo thì hiệu quả sẽ càng tăng cao.
Bên trong Vạn Bảo Các, Chu Thất nhàn nhã thưởng trà, ánh mắt lão chợt nhìn ra ngoài cửa, bạch y nữ tử không biết trở về từ lúc nào.
- Băng nhi có điều tra được gì không?
- Ta không đuổi kịp.
- Xem ra tên tiểu tử đó cũng có chút bản lãnh.
Lãnh Hàn Băng vừa bước vào thì nhiệt độ bên trong căn phòng liền hạ xuống, cho dù trước mặt nàng là ai thì ánh mắt lạnh như băng kia vẫn chưa từng thay đổi.
Chu Thất dường như đã quen với điều này, đứa cháu của lão chính là một khối băng thiên tài.
- Có muốn thúc hẹn hắn ra gặp không?
- Không cần, vài ngày nữa sẽ có người tới gặp hắn.
- Xem ra công thức này rất có lợi cho thánh cung.
Lãnh Hàn Băng nhìn tờ pháp chỉ trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, một khi nàng nghiên cứu pháp văn thì sẽ không để ý đến xung quanh, Chu Thất đã quen với chuyện này, lão uống xong tách trà rồi lặng lẽ rời đi.
Sáng hôm sau, Lâm Phong thu dọn hành trang sau đó hướng về ổ của Thanh Lân Xà thẳng tiến, đã có kinh nghiệm đi đường một lần nên mọi chuyện vô cùng thuận lợi, chỉ mất một canh giờ là đến nơi.
Hắn lấy ra một khối thịt hoàng cấp sơ giai Hắc Mộc Thử đã chuẩn bị sẵn, mùi thơm phức, trước tiên săn vài đầu hoàng cấp sơ giai Thanh Lân Xà để khởi động, tiếp đó sẽ đi bắt hoàng thú cao giai.
Lâm Phong nướng được một lúc thì có thanh âm từ đâu đó truyền đến.
- Thơm quá.
- Lão đầu, không phải khí linh thì không cần ăn uống sao? Có muốn thử một miếng không?
- Có một con tam cấp man ngưu đang tới, cẩn thận.
- Tam cấp man ngưu? Không phải nói ở đây chỉ có Thanh Lân Xà thôi sao? Ở đâu lại chui ra man ngưu?
Lâm Phong đang muốn chuồn êm thì nhìn thấy một thanh niên to con xuất hiện, hơn nữa còn là người quen.
- Lâm tiểu đệ, chúng ta lại gặp nhau.
- Con này rõ ràng là mãnh hổ chứ đâu phải man ngưu.
Thanh niên trước mặt Lâm Phong chính là Hổ ca của Ảnh Nguyệt Đoàn, hai người quen biết nhau trong lần bị Huyết Nhãn Lang truy đuổi.
- Hổ ca sao huynh lại ở đây?
- Ta đến săn Thanh Lân Xà.
Lý Thành Hổ nhìn miếng thịt nướng trước mặt, ánh mắt sáng rực.
- Đây là thịt yêu thú gì mà thơm như vậy?
- Hắc Mộc Thử.
- Thì ra là Hắc Mộc Thử, hèn gì lại thơm như vậy, tiểu huynh đệ đúng là biết thưởng thức.
- Đây là mồi dụ Thanh Lân Xà, không phải thức ăn của đệ.
Lâm Phong sợ thanh niên cao to trước mặt manh động nên lên tiếng nhắc nhở.
- Thứ này đệ đã động tay vào, không thể ăn được.
- Thật đáng tiếc.
Trong lúc hai người nói chuyện thì có một đầu hoàng cấp sơ giai Thanh Lân Xà bò tới, nó chưa kịp nhìn thấy miếng thịt đã bị Lý Thành Hổ chém chết.