Chương 806: Mưa bạc, tuyết xanh
Đan dược có Linh Khí, đan dược phẩm càng cao thì Linh Khí càng nồng đậm, càng gần giống 1 sinh vật. Bản thân dược tính nghịch thiên của chúng càng khiến cho Vũ trụ coi chúng là mối đe dọa. Đan Lôi, Thiên Kiếp, thậm chí là dị tượng đều sẽ xuất hiện như 1 phương pháp diệt trừ mầm mống tai họa này. Bắc Hoàng đời 17 từng luyện chế ra 1 viên Bán Thần Bảo Đan, đã là viên đan dược có phẩm cao nhất trong lịch sử nhân loại, khi ấy đã dẫn phát Thiên Kiếp kinh khủng chẳng kém gì lúc Chí Tôn đột phá. Giả thuyết cho rằng, viên Thần Phẩm Đan Dược trong truyền thuyết khi xuất thế sẽ kéo theo dị tượng làm điên đảo đất trời cũng vẫn chỉ là giả thuyết, vì viên đan dược ấy còn chưa thể ra đời.
Thượng phẩm đan dược manh nha xuất thế, thiên địa ngưng tụ Hắc Vân. Đã vậy còn là 3 đám Đan Vân phân chia bầu trời. Tần Kỳ ngẩng đầu ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ ấy, gương mặt không chút xúc cảm, chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì. Cao Anh Kỳ lại khoái trá chẳng chút giấu giếm. Suy cho cùng đều là do thằng họ Tần chơi ngông mà không biết thân phận, kết cục này đều là tự nó chuốc tới. 1 tên môn đồ Định Chế học lóm chút võ vẽ về Luyện Dược có đủ khả năng xử lý Đan Lôi sao?
Đương nhiên là không. Trong số 3 kẻ gọi Đan Lôi ngày hôm nay, Cao Anh Kỳ chắc chắn là người có nhiều kinh nghiệm nhất. Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy, hắn đã từng bao nhiêu lần phụ giúp sư phụ mình xử lý Đan Lôi để tụ Đan rồi, hắn cũng chẳng buồn đếm. Triệu Minh Tâm vốn là môn sinh Thuật Pháp, có bao nhiêu kinh nghiệm với Luyện Dược bậc cao thì hắn không rõ, nhưng nhắm chừng với thiên phú tuyệt luân của tên này, Đan Lôi cũng chưa thể làm khó dễ. Rốt cuộc, chỉ còn Tần Kỳ là kẻ thiệt thòi nhất, Chiến lực đã không bằng người, kinh nghiệm cũng khuyết thiếu, đã vậy với tính cách cứng nhắc và bảo thủ trời sinh, càng khó xử lí biến số bất ngờ.
Mọi chuyện đều là do mi tự chuốc lấy. Cao Anh Kỳ đắc chí. Chẳng chút kiêng dè, hắn là người đầu tiên hành động. Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, 6 sợi Ngâm Châm như 6 sợi chỉ bay vun vút lên trời cao, xuyên thẳng đám mây đen.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
6 tiếng sấm phá tan không gian tịch mịch, khiến nhiều người thót tim giật mình. Chỉ thấy 6 sợi chỉ bạc lại vòng 1 vòng trở về, kéo theo sau là những tia chớp sáng lòa ánh tím.
Cao Anh Kỳ lại tiếp tục công việc đan lát của mình. 6 mũi Ngân Châm xỏ lấy 6 sợi Đan Lôi như xỏ chỉ, dệt nên viên đan dược lơ lửng giữa không trung.
Lấy Đan Lôi để dệt đan, vốn đã là chuyện ít ai dám nghĩ đến, lại được 1 môn sinh Tụ Đan Cảnh thực hiện thuần thục như nước chảy mây trôi, khỏi phải nói đã khiến Vũ Đăng Phiên phổng mũi tự hào đến mức nào. Sau ngày hôm nay, đừng nói toàn bộ Trúc Sơn khi gặp Luyện Dược Đường phải thấp cái cằm xuống, mà toàn bộ Tứ Đại Tiên Phái cũng chẳng thể nào xem thường lão được nữa. Cá chắc rằng phía Mai Sơn… à thì… Mai Sơn…
Liếc nhìn sang phía thiên kiêu của Mai Sơn Phái, Vũ Đăng Phiên lại 1 phen há hốc mồm.
Bởi vùng trời nơi Triệu Minh Tâm đang đứng, tuyết đã rơi.
Lam Thiên Lãnh Hỏa tham lam phủ rợp bầu trời, nuốt trọn lấy vùng Đan Vân rộng lớn, biến nó thành 1 mặt băng xanh biếc. Từ dưới nhìn lên, còn tưởng rằng toàn bộ bầu trời đã bị ngọn Dị Hỏa kia kết thành băng giá. Từ mặt băng ấy, từng hạt tinh thể lả tả rơi.
Đan Lôi sẽ giáng xuống sao? Chẳng thấy. Chỉ còn từng hạt tuyết xanh biếc lấp lánh như những viên ngọc bích rơi rợp trời.
“Đan Lôi tích tụ trong hạt tuyết, mau phá nó!"
Vũ Đăng Phiên chỉ hận bản thân không thể hét lên điều ấy cho Cao Anh Kỳ phía dưới nghe thấy. Hắn còn đang ngồi gần để sun soe nịnh bợ Mai Trung Hựu, làm sao dám lớn tiếng kêu học trò mình phá đám đệ tử cưng nhà người ta? Đến cả Truyền Âm hắn còn chẳng dám sử dụng, vì sợ xung quanh tai vách mạch dừng.
May mắn làm sao, chẳng rõ Cao Anh Kỳ đã hiểu được tình huống đang xảy ra hay không, hoặc chỉ là do bản tính hiếu thắng cố hữu, hắn đã đưa ra hành động khiến Vũ Đăng Phiên tấm tắc gật gù.
Thiết Thủy Phong Châm!
6 sợi Ngân Châm lại thoăn thoắt như con thoi bay tới vùng không gian của Triệu Minh Tâm bằng 1 tốc độ mà mắt thường khó lòng theo kịp. Người ta chỉ cảm thấy 1 cơn mưa rào theo phương ngang bắn phá vào vùng trời đầy tuyết.
Choang! Choang! Choang! Choang! ……!!!!!!!
Mưa bạc va chạm với tuyết xanh, tạo nên từng chùm từng chùm hoa tuyết nở rộ khắp trời, kéo theo đó là chuỗi âm thanh chát chúa. Mưa và tuyết vốn chỉ là vật dẫn, thứ thật sự đang va chạm chính là 2 luồng Đan Lôi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!…..!!!!!!!!!
Từ những bông tuyết bị Cao Anh Kỳ bắn phá, Đan Lôi tích tụ giải phóng ra ngoài, chẳng hiểu vô tình hay cố ý lại nhằm đúng vào lô đỉnh của Triệu Minh Tâm mà hướng tới, với cường độ do bị Thiết Thủy Phong Châm làm cho suy giảm, lại vừa vặn phù hợp để tích súc cho đan dược thành hình.
“Quái vật”
Vũ Đăng Phiên nghiến răng. Hắn thấy rõ ràng Triệu Minh Tâm hoàn toàn chẳng màng đến việc công phá đối thủ, chỉ chăm chú quan tâm đan dược của bản thân. Nếu nói về trình độ tận dụng Đan Lôi, rõ ràng Cao Anh Kỳ vừa có thể dùng Thiết Thủy Phong Châm để đan kết đan dược của mình, lại vừa ung dung công kích đối thủ, nhất tâm nhị dụng, cao cường hơn hẳn. Triệu Minh Tâm dù sao cũng là kẻ ngoại đạo trong lĩnh vực này, hắn chẳng muốn hơn thua với Cao Anh Kỳ, nhưng đón nhận những đợt công kích ấy, hắn vẫn ung dung điều chỉnh góc độ rơi của từng bông tuyết để khi va chạm xảy ra, Đan Lôi giải phóng vừa đúng phương vị, vừa chuẩn cường độ để luyện đan.
Từ màn thể hiện trước đó, khi điều khiển Lam Thiên Lãnh Hỏa 1 cách vi tế tới đăng phong tạo cực, Vũ Đăng Phiên đã sớm kinh hãi trước Linh Thức của tên thiên kiêu này. Thứ thiên phú này làm sao có thể dùng nỗ lực mà đạt tới? Chỉ có thể là năng lực trời ban. Bầu trời đang rơi bao nhiêu bông tuyết? Những bông tuyết này là ngẫu nhiên rơi xuống, hay đều do thằng nhóc ấy chủ động mà thành?
Cao Anh Kỳ 1 màn nhất tâm nhị dụng, tưởng là hay ho, hóa ra lại giúp người 1 tay, để người ta nhàn nhã đón nhận như 1 món quà? Không chỉ Vũ Đăng Phiên, đến chính Cao Anh Kỳ cũng đắng mề mà nhận ra điều này. Hắn lại hơi có cảm giác mình như 1 con lừa.
“Được, coi như ta và ngươi bất phân thắng bại, tạm thời là thế.”
Ngang sức ngang tài với thiên tài Triệu Minh Tâm vốn phải là chuyện đáng tự hào. Nhưng xét tới việc hắn dành toàn bộ nhân sinh nghiên cứu Luyện Đan, đối phương lại tùy tiện dùng 1 năm ngắn ngủi để đạt được thành tựu, lại ngang nhiên mượn sức hắn để luyện thành đan, cục đắng này Cao Anh Kỳ đương nhiên nuốt không trôi.
Đối phương quá mạnh, dù có căm phẫn thì cũng làm được gì? Viết thư gửi cho Triều đình, chắc họ lắng nghe đấy. Rốt cuộc, Cao Anh Kỳ đành đem cục đắng này ném về 1 phía khác.
Tần Kỳ, con gà Tần Kỳ, tên nhãi nhép Tần Kỳ.
Đổi góc nhìn, đời cũng thay đổi. Cao Anh Kỳ đã tìm ra đối tượng để hắn trút hết mọi căm phẫn đắng cay tủi hờn. Trong tầm mắt hắn, cái tên đang phải đổ mồ hôi để chật vật xử lý Đan Lôi chuẩn bị giáng xuống, chính xác là kẻ hắn cần bắt nạt.