Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 14: Cố Trạch Mạc Gia



Cuối cùng, sau nhiều giờ đi bộ trên con đường mòn đã được chỉ dẫn một cách cẩn thận, một khung cảnh quen thuộc hiện ra. Giữa một khoảng đất trống nhỏ, ẩn mình dưới tán cây cổ thụ khổng lồ, là một ngôi nhà gỗ cũ kỹ.

Những bức tường đã bạc màu theo thời gian, mái nhà lợp tranh phủ đầy rêu xanh, một vài tấm ngói còn lủng lẳng sắp rơi, dấu vết thời gian. Ngôi nhà trông đơn sơ, mộc mạc, không hề có vẻ gì bí ẩn hay đáng sợ, nhưng lại toát lên một cảm giác an toàn vững chãi, một sự quen thuộc đến lạ kỳ, như thể nó đã sừng sững ở đó qua bao đời để chờ đợi họ.

Khung cảnh tĩnh mịch đến lạ thường, không một tiếng động, không một bóng người, nhưng lại mang đến cảm giác bình yên đến lạ, như một nơi trú ẩn đã chờ đợi họ từ bao đời, một chốn bình yên đã được định sẵn.

Y Thiên nhẹ nhàng đặt Linh Nhi xuống đất, đôi chân hắn khẽ nhún nhẩy cho đỡ mỏi. Đôi mắt hắn dán chặt vào ngôi nhà.

Một cảm giác thân thuộc dấy lên trong lòng hắn, không phải tò mò hay cảnh giác, mà là sự trở về, một sự kết nối sâu sắc với dòng chảy huyết mạch của mình, linh hồn hòa quyện.

Hắn cảm nhận được một luồng không khí cũ kỹ và chút ẩm mốc tỏa ra từ ngôi nhà, mang theo hơi thở của thời gian, của những tháng năm đã qua, nhưng đồng thời cũng là hơi thở của tổ tiên, của những người đã từng sống và bảo vệ nơi này, một cảm giác bình yên len lỏi vào từng tế bào, tâm linh trấn định.

"Đại ca, đây là nhà của ai vậy? "Linh Nhi hỏi, đôi mắt to tròn của cô bé lấp lánh sự tò mò, miệng khẽ chúm chím, thần thái hồn nhiên. Cô bé tỏ ra hào hứng hơn là sợ hãi, ánh mắt đầy sự khám phá khi nhìn ngôi nhà, như thể trước mắt là một món đồ chơi lớn, ngập tràn hứng thú.

"Đây là ngôi nhà tổ tiên của Mạc gia chúng ta, Linh Nhi. "Y Thiên đáp, giọng hắn có chút tự hào và nhẹ nhõm, lời nói chân thành. Hắn nhìn ngôi nhà với ánh mắt đầy suy tư, bàn tay khẽ nắm chặt tay Linh Nhi.

"Phụ thân đã dặn Lão Dương đưa chúng ta đến đây để trú ẩn. Nơi này rất an toàn, là nơi mà tổ tiên ta đã chọn làm nơi an cư lạc nghiệp, phong thủy tốt lành. "Hắn nhìn sang Lão Dương, người đang gật đầu xác nhận, ánh mắt lão cũng ánh lên vẻ hoài niệm về quá khứ xa xăm, ký ức xa xưa.

Lão Dương tiến lên trước, cẩn trọng kiểm tra cánh cửa gỗ đã mục nát, những đường vân gỗ đã mờ nhạt theo năm tháng, dấu ấn phong sương. Hắn khẽ đẩy, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, để lộ một không gian rộng rãi nhưng tối tăm và ẩm mốc bên trong.

Khác với sự mong đợi về một căn nhà hoang tàn phủ đầy bụi bặm, nơi đây dù cũ kỹ nhưng lại không quá bẩn thỉu. Lớp bụi chỉ là một lớp mỏng, như thể vẫn thường xuyên có người quét dọn qua loa, khiến không gian có phần thông thoáng hơn vẻ ngoài của nó.

Mùi gỗ mục và đất ẩm xộc vào mũi, nhưng không quá nặng nề, lại thoảng thêm mùi hương trầm nhẹ nhàng phảng phất, khiến Y Thiên khẽ nhíu mày, lông mày khẽ chau, một sự ngạc nhiên thầm kín. Hắn lấy ra một viên đá phát sáng từ túi trữ vật, ném nhẹ vào trong, ánh sáng yếu ớt lan tỏa, xua đi phần nào bóng tối, làm lộ rõ mọi vật, quang mang chiếu rọi.

Không gian đầu tiên hiện ra là một đại sảnh rộng lớn, trải dài từ cửa chính, trần nhà cao vút, dường như được thiết kế để đón ánh sáng tự nhiên từ những ô cửa sổ phía trên, dù giờ đây đã bị che khuất phần nào bởi rêu phong.

Chính giữa đại sảnh, đối diện cửa ra vào, là một bàn thờ tổ tiên uy nghiêm. Trên bàn thờ, hàng loạt bài vị gỗ mun được xếp đặt ngay ngắn, bóng loáng, phía trên là những hàng chữ Hán tự cổ kính, khắc tên tuổi của các đời tổ tiên Mạc gia.

Phía trước bài vị là một lư hương bằng đồng thau, bên trong cắm vài nén hương đã cháy gần hết, khói vẫn còn lượn lờ, chứng tỏ mới có người thắp cách đây không lâu. Bên cạnh lư hương là mâm cúng đơn giản nhưng sạch sẽ, không hề có một hạt bụi, cho thấy sự chăm sóc chu đáo, thường xuyên.

"Quả nhiên là ngôi nhà tổ tiên. "Lão Dương khẽ thốt lên, giọng nói đầy cảm xúc, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào dàn bài vị tổ tiên, thần sắc kính cẩn. Lão lấy từ trong tay áo ra ba nén hương trầm, đưa cho Y Thiên và Linh Nhi mỗi người một nén.

"Thiếu chủ, tiểu thư. Chúng ta hãy thắp nén hương, bái lạy tổ tiên. Cầu mong họ phù hộ cho hành trình của chúng ta được bình an, mọi sự theo sắp xếp chu toàn của gia chủ mà hoàn thành. "

Y Thiên nhận nén hương, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm trang, thần thái trang trọng. Hắn chưa từng nghĩ đến việc ngôi nhà này lại được chăm sóc kỹ lưỡng đến vậy, không giống một nơi bị bỏ hoang. Điều đó khiến hắn cảm thấy một sự an tâm lạ kỳ, một cảm giác được bao bọc, bảo vệ. Hắn nhẹ nhàng thắp hương, khói trầm nghi ngút bay lên, quyện vào không khí ẩm mục, mang theo mùi hương của quá khứ. Hắn khẽ cúi đầu, lòng thầm niệm.

"Phụ thân, người đã sắp xếp mọi chuyện chu toàn. Con tin tưởng vào người. Cầu mong tổ tiên phù hộ cho Linh Nhi và con được bình an, hoàn thành sứ mệnh của người. "

Linh Nhi cũng làm theo đại ca, tuy còn nhỏ nhưng cô bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Nàng chắp đôi tay nhỏ xíu, đôi mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm cầu nguyện. Khói hương bao phủ lấy ba người, tạo thành một khung cảnh linh thiêng, cổ kính.

Sau khi thắp hương, Lão Dương chỉ dẫn.

"Gian đại sảnh này vốn dùng để tiếp khách và tế bái tổ tiên. Phía sau đại sảnh có một hành lang nhỏ dẫn đến các gian phòng khác. "

Họ bước qua gian đại sảnh, đi vào một hành lang lát gỗ đơn giản, dẫn sâu vào bên trong. Ánh sáng từ viên đá của Y Thiên soi rọi từng góc.

"Ngôi nhà này có vẻ lớn hơn ta tưởng, Lão Dương. "Y Thiên nói, quan sát những bức tường gỗ đã ngả màu thời gian.

"Phụ thân đã nói đây là ngôi nhà tổ tiên của chúng ta, nhưng trước đây ta chưa từng nghe nói đến nó. "

Lão Dương khẽ thở dài.

"Thiếu chủ, Mạc gia chúng ta có rất nhiều phủ đệ và nhà cửa rải rác khắp nơi, một số ít người mới biết. Và theo lời Mạc gia chủ nói, đây là căn nhà mà Mạc gia chúng ta hay dùng để ẩn náu khỏi nguy hiểm. Có nhiều huyền cơ, lão nô chỉ biết đến đây thôi còn lại phải do thiếu chủ từ tìm hiểu rồi. "

Lão không nói rõ về sự bảo vệ, chỉ nhấn mạnh vào"sự an toàn tuyệt đối", khiến Y Thiên cảm thấy có chút mơ hồ nhưng cũng tin tưởng.

Dọc hành lang, có tổng cộng năm cánh cửa gỗ mộc mạc, mỗi cánh cửa dẫn vào một gian phòng riêng biệt. Lão Dương lần lượt mở từng phòng.

"Đây là gian phòng đầu tiên, có thể dùng làm phòng nghỉ ngơi. "

Lão Dương mở cánh cửa đầu tiên. Bên trong là một căn phòng nhỏ gọn, có một chiếc giường gỗ đơn sơ, một bàn trà nhỏ và một chiếc tủ quần áo cũ. Tuy đồ đạc đơn giản, nhưng sàn nhà sạch sẽ, không khí thoáng đãng.

"Ồ, Linh Nhi muốn chọn phòng nào đây? "Y Thiên mỉm cười, nhìn cô bé.

Linh Nhi nhún vai, đôi mắt to tròn nhìn quanh.

"Phòng nào cũng được ạ, miễn là có đại ca và Lão Dương ở gần. "Nàng nói với vẻ mặt hồn nhiên, khiến Y Thiên không khỏi mỉm cười.

"Ta quả thực giống một phàm nhân hơn là so với người thường nhiều nhỉ? Bất cứ người phàm nào mỗi khi thấy một sinh vật dễ thương như thế này mà không mỉm cười cơ chứ. "Ánh mắt hắn dán chặt vào Linh Nhi, tự cảm thán.

Họ tiếp tục đi qua bốn gian phòng còn lại. Mỗi gian phòng đều có kiến trúc tương tự, đều là phòng ngủ đơn giản với đồ đạc tối thiểu, nhưng sạch sẽ một cách bất ngờ, chỉ có một lớp bụi mỏng tang phủ trên bề mặt, khác hẳn một căn nhà bỏ hoang. Điều này khiến Y Thiên thắc mắc.

"Có vẻ như nơi này vẫn thường xuyên có người ghé thăm để quét dọn, Lão Dương. Con cứ nghĩ nó sẽ phủ đầy mạng nhện và bụi bẩn chứ. "

Lão Dương mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa sự thâm thúy.

"Đó là sự sắp đặt của gia chủ, thưa thiếu chủ. Luôn có người trông coi những ngôi nhà quan trọng của Mạc gia. Đây là sự chu toàn của phụ thân người, đảm bảo nơi đây không bị u ám âm khí. "

Lão không nói rõ lắm, chỉ để sự bí ẩn lơ lửng, nhưng Y Thiên cũng không quá để tâm, dọn dẹp sạch sẽ như này chẳng phải tốt hơn nhiều so với một căn nhà bụi bặm trong suy nghĩ của hắn ư.

"Thật là tốt quá. "Y Thiên khẽ gật đầu, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp và biết ơn sâu sắc đối với phụ thân mình, Mạc Lãnh Sơn.

Sự sắp xếp tỉ mỉ này cho thấy phụ thân đã lo liệu mọi thứ chu đáo đến nhường nào. Hắn biết, có những điều phụ thân không tiện nói ra, nhưng luôn đặt sự an toàn của con cái lên hàng đầu. Hắn bây giờ chỉ không rõ một điều.

"Khi phụ thân nói phụ thân thật ra rất yêu thương ta, vậy thì trước đó phụ thân lạnh lùng thường có những ánh mắt thất vọng với ta chỉ là giả vờ để ta cố gắng hay là phụ thân nói yêu thương ta là giả để ta cố gắng. Rốt cuộc cái nào là thật? "

Hắn không biết, cũng không cần biết. Hắn chỉ nhận ra một điều, cho dù cái nào là thật thì kết quả vẫn giống nhau, là muốn hắn cố gắng. Chắc có vẻ là vậy, hoặc chỉ hắn nghĩ vậy. Hắn thầm nắm chặt bàn tay lại, quyết tâm ngày càng lớn.

Cuối hành lang, có một cánh cửa gỗ lớn hơn. Lão Dương đẩy nhẹ, cánh cửa mở ra một phòng bếp rộng rãi, đầy đủ dụng cụ nấu nướng cơ bản, tuy cũ kỹ nhưng vẫn có thể sử dụng được. Một bộ nồi niêu xoong chảo bằng gang đen bóng treo trên tường, một chiếc lò đất nung còn vương tro than ấm áp.

"Chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu, Lão Dương? "

Y Thiên hỏi, ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ bếp, nơi ánh nắng chiều đã bắt đầu xuyên qua tán lá, nhuộm vàng cả một góc rừng.

Lão Dương trầm ngâm.

"Tùy thuộc vào tình hình bên ngoài, thiếu chủ. Gia chủ dặn dò, nếu có bất trắc, đây sẽ là nơi ẩn mình lâu dài. Chúng ta sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở đây, cho đến khi thời cơ chín muồi. "Lão nói, giọng điệu kiên định.

"Vậy thì. .. "Y Thiên thở phào một hơi, đoạn ngoảnh đầu nhìn Linh Nhi đang say sưa khám phá chiếc bếp lò.

"Linh Nhi, chúng ta sẽ sống ở đây một thời gian nhé. Đại ca sẽ cùng Lão Dương sửa soạn lại chút. "

Linh Nhi lập tức chạy đến, ôm chặt lấy chân Y Thiên, khuôn mặt rạng rỡ.

"Vâng ạ! Linh Nhi thích ở đây! Đại ca sẽ kể chuyện cho Linh Nhi nghe mỗi tối nhé! "

"Đương nhiên rồi, con mèo nhỏ của ta. "

Y Thiên khẽ vuốt mái tóc cô bé, lòng hắn dâng lên một cảm giác ấm áp, bình yên đến lạ. Hắn biết, dù con đường phía trước còn nhiều gian nan, nhưng chỉ cần có Linh Nhi bên cạnh, hắn sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua tất cả. Hắn nhìn quanh ngôi nhà, một cảm giác thuộc về dấy lên trong lòng, một nơi trú ẩn an toàn, một khởi đầu mới