Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 17: Mạc Gia Chưa Tận!





Trên dưới Mạc gia, từ những đứa trẻ thơ dại vẫn còn ôm chặt búp bê, đến những người già run rẩy với mái tóc bạc phơ, tất cả đều bị áp giải ra. Họ bị xiềng xích, quần áo tả tơi, khuôn mặt hốc hác nhưng không một ai cúi đầu.

Họ xếp thành hàng dài, ánh mắt đầy bi phẫn nhìn về phía đài cao. Những tiếng khóc nức nở của trẻ con, tiếng nấc nghẹn của phụ nữ vang lên giữa quảng trường, xé lòng người.

"Con mẹ nó, dám làm mà không dám chịu à, khóc lóc cái thứ chó má gì? "

"Ui, ui, nhìn các người như này. Trước đây còn muốn vào làm thị nữ, bây giờ chỉ nhìn thôi đã thấy bẩn mắt. "

"May thật, lúc trước xém tí nữa đã gả con gái vào trong Mạc gia rồi. ."

". .Đúng là cái thể loại giả nhân giả nghĩa, đến giờ sự thật phanh phui còn không cúi đầu nhận tội, uy phong đếch gì mà ngẩng đầu! "

"Mẹ nó, lúc trước bị đám người sắp chết Liễu gia áp bức, giờ xem chúng nó bị chém thật là thoải mái quá đi. Ha ha ha. "

Tiếng la ó, chửi rủa vang lên từ đám đông, biến sự hân hoan ban nãy thành một cơn giận dữ ghê tởm. Những quả trứng thối, rau củ ôi thiu được ném thẳng vào những người tù tội, vương vãi trên nền đất, bắn cả vào binh lính. Mùi hôi thối, tanh tưởi hòa lẫn trong không khí, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn và ghê tởm, nhân tính bị chà đạp đến không còn gì.

Mạc Y Thiên nắm chặt tay Linh Nhi, bàn tay hắn đè nhẹ chiếc áo choàng trùm kín mặt nàng, ngăn không cho nàng nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó. Nghe thấy tiếng chửi rủa đó, hắn ôm ngực mình lại, thấy ngực nhói lên từng hồi.

"Chậc, khó chịu quá. "Giọng hắn the thẽ đau đớn.

Lòng ngực hắn đau nhói, từng cảm xúc phẫn uất, bất lực, bi thương, căm hờn, tuyệt vọng của hắn đạt đến giới hạn, rồi vượt qua cả giới hạn.

"Rẹt! "Một cái vang lên, hắn cẩm thấy khắp người như đông cứng lại ở khoảnh khắc này hắn đau nhức, toàn thân hắn như đang vỡ vụn ra làm ngàn mảnh vỡ không ngừng rơi xuống.

Hắn cảm tưởng như mình sắp chết rồi, đưa mắt nhìn xuống thân thể đang tan vỡ thì thấy lành nguyên. Hắn giờ mới phát hiện ra một điều, tiếng rẹt đó không hề phát ra từ cơ thể hắn mà là từ linh hồn tinh thần bên trong của hắn, đó là tiếng bị xé toạc bị đổ vỡ. Cả linh hồn của hắn bị lắp đầy trong toàn bộ cảm xúc khác nhau rồi vỡ vụn ra.

Hắn cười, hắn không còn cảm thấy đau đớn nữa mà là một cơn đau nhức thoải mái răm ran đang cào xé hắn, nhưng hắn thấy thật thoải mái.

Gương mặt của hắn giờ đây đáng sợ đến cực điểm, gương mặt trắng trẻo núp dưới thân áo choàng đó của hắn đang cười, nụ cười kéo dài đến mang tai, chảy cả dãi ra ngoài. Hai tay hắn luồn vào sâu trong áo, hắn ra sức bấu lên lưng mình, cảm nhận cảm giác đau rát như phần thưởng cũng như dịu đi nỗi đau đến nấc nghẹn trong tinh thần.

Ánh mắt hắn không còn vẻ sợ hãi như trong giấc mơ. Thay vào đó, là sự kiên định đến, một sự điên dại đến tột cùng. Y Thiên vẫn giữ hai tay cào cấu lưng, mạn sườn của mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Hắn phải nhìn. Phải khắc sâu cái khoảnh khắc chết tiệt này vào sâu trong tâm trí.

"Con mẹ nó, thật thoải mái. "Hắn khẽ rên lên.

Linh Nhi trong núp sâu trong áo choàng của hắn, dù bị che mất tầm nhìn ở ngoài, vẫn cảm nhận được không khí bi thương xung quanh. Nàng khẽ thét lên vài tiếng thất thanh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bé bỏng.

"Đại ca! Sợ quá! Đại ca. .. "

Hắn ôm chặt nàng vào lòng, tay bịt miệng không cho những tiếng ấy phát ra ngoài. "Không sao đâu, Linh Nhi. Có đại ca ở đây. Có đại ca bảo vệ muội. "Giọng hắn run run, mang chút điên dại.

Rồi, Mạc Lãnh Sơn xuất hiện. Phụ thân hắn. Ông bước đi chậm rãi, tấm lưng còng, tóc bạc phơ, nhưng ánh mắt vẫn sáng quắc, quật cường. Ông lướt nhìn những người đồng cam cộng khổ, nở một nụ cười chua chát, như muốn gửi lời xin lỗi và cảm ơn cuối cùng. Ánh mắt ông dừng lại, như tìm kiếm điều gì đó trong đám đông, rồi thoáng qua một tia thất vọng.

Y Thiên cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt. Trái tim hắn đau thắt từng cơn dữ dội hơn cả ban nãy. Hắn muốn lao đến, muốn gào thét, muốn ôm lấy phụ thân. Nhưng hắn không thể. Lão Dương khẽ đặt tay lên vai hắn, siết nhẹ như một lời nhắc nhở.

Đột nhiên, phụ thân khẽ quay đầu, ánh mắt họ xuyên qua đám đông mờ ảo, hướng thẳng về phía Mạc Y Thiên đang ẩn mình. Đôi mắt họ đỏ hoe, chất chứa sự bất lực và nỗi đau tột cùng, nhưng lại nhẹ nhàng lắc đầu như muốn nói.

"Đừng động đậy, hãy ẩn mình".

Phụ thân hắn khẽ khựng lại, rồi dùng chút sức lực cuối cùng, mấp máy môi, giọng ông yếu ớt, lẫn vào tiếng gió rít và tiếng bước chân nặng nề, nhưng lại vang vọng rõ ràng trong tâm trí Mạc Y Thiên, từng chữ một như khắc sâu vào linh hồn hắn, bất chấp tiếng ồn ào xung quanh.

"Thiên nhi, hãy chăm sóc cho muội muội của con. .. Gia tộc chúng ta bị oan. .. hãy sống tốt, đừng nghĩ đến việc trả thù. .. Phụ thân. .. không giận đâu. "

Tiếng lưỡi đao sắc lạnh xé gió, những tiếng"phập"ghê rợn vang lên. Máu tươi bắn tung tóe lên không trung, rồi nhuộm đỏ cả nền đất. Tiếng xương thịt bị chặt đứt rợn người. Những cái đầu lăn lóc trên mặt đất, ánh mắt vẫn còn mở to đầy căm phẫn, có cả ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ, ánh mắt hoảng loạn của phụ nữ.

Ánh mắt phụ thân vẫn hướng về phía hắn, như muốn nói thêm điều gì đó nhưng không thành tiếng. Giọt nước mắt từ đâu chảy ra, làm mờ đi mọi thứ. Trên dưới Mạc gia, các trẻ nhỏ cho đến người già đều đầu rơi máu chảy, thây nằm chồng chất.

Giữa nỗi đau và sự tuyệt vọng tột cùng, một luồng linh khí cuồn cuộn trào dâng trong Linh Hải của Y Thiên.

Nó không phải là dòng chảy nhẹ nhàng khi tu luyện, mà là một cơn sóng thần dữ dội, một ngọn lửa bùng cháy, thiêu rụi mọi thứ trên đường đi của nó. Nỗi đau, sự phẫn uất, sự căm hận, tình thân của hắn, những cảm xúc lúc vui trong kí ức chạy ngổn ngang qua tâm trí hắn bây giờ. Tất cả hóa thành năng lượng, bùng nổ trong cơ thể hắn.

Lúc này, Y Thiên bỗng chốc bừng tỉnh. Một tia sáng lóe lên trong đầu hắn, như sấm sét xé tan màn đêm u tối. Hắn đã hiểu sai về Vô Tình Đạo Pháp.

"Thì ra là vậy. Ha ha, thì ra là vậy… ra là vậy. Ha ha ha! "

Không gian xung quanh bỗng tối sầm lại dường như ánh sáng chỉ chiếu rọi vào mình hắn, hắn điên dại, hắn cười cười những nụ cười hoang dã nhưng chỉ có mình hắn nghe hắn cười. Mọi người xung quanh như dừng lại, như là hắn đang mắc kẹt trong một khoảng thời gian không trôi.

Tới bây giờ, ngay lúc này, mọi phòng tuyến cảm xúc của hắn như đê bị vỡ bởi dòng lũ cảm xúc dâng trào hắn mới nhận ra được điều quan trọng nhất trong Vô Tình Đạo Pháp.

Vô tình không tự nhiên mà có. Con người không phải sẽ vì không có thất tình mà vô tình, mà là vì có Thất Tình nên mới Vô Tình. Người càng có tình thì khi vô tình sẽ càng là vô tình, người vô tình thì sẽ mãi trong lồng, khó khơi được thất tình

"Hữu Tình Sinh Vô Tình, Vô Tình Bất Hữu Tình! "Hắn tự nhủ, tâm trí như được khai sáng. Tất cả Thất Tình của hắn đã đạt đến giới hạn, rồi vượt qua cả giới hạn. Chính là nhờ sự đau đớn tột cùng lúc này, vui vẻ lúc trước, căm thù hay bất cứ việc nào đã từng diễn qua trong cuộc đời này của hắn đã giúp hắn chân chính nhập môn Vô Tình Đạo Pháp.

Linh Hải của hắn cuộn xoáy như một cơn lốc, tự động mở rộng, không ngừng hấp thụ linh khí xung quanh. Tấm tiên thể trong túi gấm của hắn tự phát sáng, linh khí từ đó tuôn trào như thác lũ, hòa vào dòng linh lực đang nổi loạn trong cơ thể hắn.

Hắn không cần Khí Linh, không cần chỉ dẫn, tất cả diễn ra một cách bản năng, như một sự thức tỉnh đột ngột. Hiệu quả của Vô Tình Đạo Pháp trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết khi tu vi của hắn tăng tiến cực nhanh, từ vô lực đột phá liên tiếp, đạt đến Luyện Khí Cảnh tam tầng trong khoảnh khắc đó.

Y Thiên siết chặt nắm đấm, bàn tay hắn đã bị nắm chặt đến mức nát bấy từ lâu, máu tươi từ kẽ tay rỉ ra, hòa vào hơi ấm của cơ thể. Hắn nhanh chóng lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong vạt áo, dùng chính máu mình viết lên những dòng chữ vội vã, nhưng đầy bi phẫn và quyết tâm.

Đó là những lời từ biệt, những lời thề nguyện khắc sâu trong tận tâm can hắn, gửi gắm cho một người mà hắn không muốn liên lụy.

Y Thiên ngã quỵ xuống, ôm lấy lồng ngực đang đau quặn. Linh Nhi hoảng sợ, đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt trắng bệch. Lão Dương vội vàng đỡ lấy hắn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Lão không ngờ Y Thiên lại có thể đột phá ngay giữa khoảnh khắc sinh tử này.

"Đây là. .. đột phá? ". Lão thì thầm, không dám tin vào mắt mình, bởi vì Y Thiên đang thể hiện một điều không tưởng.

Lợi dụng sự hỗn loạn và xao nhãng của đám đông sau màn hành quyết, Lão Dương nhanh chóng kéo Y Thiên và Linh Nhi rời khỏi quảng trường. Bước chân lão thoăn thoắt, đưa họ ẩn vào một con hẻm nhỏ tối tăm, nơi những bóng tối che phủ mọi thứ.

Y Thiên dù vẫn còn choáng váng vì sự đột phá bất ngờ, nhưng ý chí của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Hắn khắc sâu hình ảnh đó vào tâm trí, biến nỗi đau thành sức mạnh.

Hắn khẽ nhích người, cố gắng luồn lách qua đám đông để có thể đi nhanh nhất. Trong lúc di chuyển, hắn cố tình vấp nhẹ vào một người đang đứng gần đó, đồng thời khẽ luồn tay, một động tác lén lút và điêu luyện.

"Xin lỗi. "Hắn khẽ nói, vội vàng cúi đầu.

"Không sao. "Một giọng nói trong trẻo vang lên, nghe rất quen tai. Đó là Bạch Tư Mi. Ánh mắt nàng lướt qua hắn một cách vội vã, thoáng qua một vẻ nghi hoặc. Nàng cảm nhận được một bóng hình quen thuộc, một khí tức quen thuộc nhưng lại không thể chắc chắn. Nàng khẽ chau mày, cố gắng lục lọi trong trí nhớ.

Trong khoảnh khắc ấy, mảnh giấy nhỏ thấm máu từ tay hắn đã được truyền qua tay nàng một cách khéo léo. Y Thiên không hề ngoảnh lại, hắn đã nhanh chóng hòa vào đám đông, kéo Linh Nhi đi thật nhanh.

Nàng cúi xuống, nhặt mảnh giấy lên. Vừa chạm vào, nàng cảm nhận được một luồng khí tức ấm áp và một mùi hương máu tươi nhàn nhạt. Nàng mở ra, đôi mắt nàng mở to khi nhìn thấy những hàng chữ quen thuộc, được viết bằng tinh huyết.

"Đó là chữ viết của Y Thiên, lúc nãy. .là chàng? ". Nàng run run đọc từng dòng.

Mây đen vần vũ, phủ Mạc Môn, Cảnh thảm đau lòng, lệ chứa chan. Gia tộc ngàn năm chìm vực thẳm, Máu đào chảy, hận cháy ngút ngàn.

Ta đành gào thét, nát tâm can, "Ngụy linh căn"nhục, máu chẳng màng. Hận mình vô lực, thân phế vật, Đành trơ mắt nhìn, lệ cuốn hàng.

Hoả Phượng Hoàn vẫn ở trong tay, Lấp lánh sương buồn, chua xót thay. Lời thề non hẹn, giờ chôn vùi, Bất lực hóa thành, lửa hờn lay.

Muội muội thơ dại, nép bên vai, Lệ rơi thánh thót, xót phận ai? Quay đầu nhìn lại Mạc phủ lạnh, Thù hận ngập trời, ai thấu bài?

Lý Triệt tà tâm, cười khẩy lạnh, Máu xương chất đống, nhục ngút xanh. Tuyệt hận này không đội trời chung, Thề sẽ một ngày, máu nợ thanh!

Trong căn nhà gỗ, chốn rừng sâu, Nỗi căm ngấm vào, khắc thật lâu. Bóng tối che mờ bao tủi nhục, Linh Hồn Bất Tử, hẹn ngày sau.

Đôi mắt Bạch Tư Mi đỏ hoe, nàng siết chặt mảnh giấy. Nàng hiểu được hai ý nghĩa sâu xa trong bài thơ. Thứ nhất, hắn đang báo bình an cho nàng, rằng hắn vẫn còn sống. Thứ hai, và cũng là điều khiến lòng nàng đau nhói, là lòng hắn giờ đây chỉ tràn ngập hận thù, có lẽ không còn chỗ cho những lời thề non hẹn biển. Nàng biết, con đường hắn chọn sẽ đầy gian nan, và nàng không thể ở bên hắn lúc này.

Nhưng Bạch Tư Mi không hề nản lòng. Nàng tin hắn. Nàng tin vào con người kiên cường đó. Ánh mắt nàng ánh lên sự quyết tâm.

"Y Thiên. .. Thiếp tin chàng sẽ làm được. Sẽ làm nên thành tựu lớn. "Nàng thì thầm, ôm chặt mảnh giấy vào lòng.

"Thiếp sẽ giữ danh tiết, chờ chàng trở về. Sẽ chờ chàng về cưới thiếp. "Lời thề của nàng không vang vọng, nhưng kiên định như đá tảng.

Y Thiên quay đầu nhìn lại. Bóng lưng phụ thân hắn vẫn ở đó, giữa những cái đầu người lăn lóc, giữa biển máu và sự tuyệt vọng. Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má hắn.

"Phụ thân. .. con đã thấy rồi. Nỗi nhục này. .. con sẽ ghi nhớ. "

Vào lúc cuối, hắn nhìn thấy ánh mắt của phụ thân hắn, nhìn thấy những lời ông nói mấp máy, hắn hiểu rằng ông đưa Mạc gia cổ pháp cho hắn, đưa tiên thể cho hắn không phải là dồn hết vốn liếng vào hắn. Hắn nhận ra rồi, Mạc Lãnh Sơn nói đừng báo thù là thật nhưng nói yêu thương hắn rất nhiều là giả, là giả đó.

Ông làm thế để hắn biết khó mà lui, ở trong cố trạch của Mạc gia mà chờ Linh Nhi trưởng thành, chờ con cháu sau này những con cháu mang dòng máu của ông dòng máu của một thừa tướng thì những gì ông đưa hắn lúc này sẽ được hắn truyền cho người sau, người kế nghiệp của Mạc gia, người mà có đủ khả năng để trả thù cho Mạc gia, còn đối với hắn ông không có lấy một hi vọng.

Nhưng thế mới tốt, càng không gửi gắm hi vọng cho hắn, hắn càng có quyết tâm mạnh mẽ mà chứng minh cho ông thấy hắn sẽ làm được, điều đầu tiên là hắn đã ở Luyện Khí Kỳ Tam Tầng, một điều vô lí đến cực điểm hắn còn làm được thì chuyện báo thù hắn còn sợ sao.

"Phụ thân, con biết người không tin con. Nhưng không sao cả, con chỉ cần chứng minh cho người thấy là được. Dù gì con cũng không đáng tin. "

Hắn nhếch môi cười khẩy, siết chặt tay Linh Nhi, bước chân càng thêm kiên định. Sa Đô Đế Quốc vẫn chìm trong bóng tối của sự tàn khốc, nhưng trong lòng Y Thiên, một ngọn lửa thù hận đã bùng cháy, rực rỡ hơn bao giờ hết.

Hắn biết, con đường phía trước sẽ đầy chông gai, nhưng hắn không còn sợ hãi. Hắn sẽ sống, sẽ mạnh lên, sẽ trở thành người có thể bảo vệ những người hắn yêu thương, và một ngày nào đó, sẽ khiến những kẻ đã gây ra nỗi đau này phải trả giá.

"Chậc, chậc. Lý Triệt ngươi, con mẹ nó. Đã day vào kẻ không nên day rồi. Ha ha ha! "Tiếng cười điên loạn của Y Thiên vang vọng trong đầu hắn, hắn cảm thấy mình điên rồi, thật sự điên rồi. Cái đầu đọc sách của hắn từ lúc thấy Mạc gia bước lên pháp trường đã không thể suy nghĩ nữa rồi.

"Rối quá, thật muốn lấy não ra quá. "Hắn âm thầm càu nhàu, tay khẽ siết chặt tay Linh Nhi hơn, khiến nàng vì đau mà khẽ rên lên vài tiếng.

"A! Đau, đại ca! ".

"Á, đại ca xin lỗi, tại huynh thấy trong người không khỏe lắm, muốn nắm chặt muội một chút, có lẽ sẽ đỡ. "

Hắn xoay đầu qua, nở một nụ cười điên loạn nhìn Linh Nhi, trong bóng tối của chiếc xe ngựa cô bé không thấy rõ gương mặt hắn trong bóng tối. Nàng chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.

"Hừ! Lần này muội tha lỗi cho huynh đó! "