Ánh trăng non vắt qua khung cửa sổ, rót vào căn phòng của Bạch Tư Mi một dòng bạc lấp lánh. Nàng ngồi đó, tựa vào lan can, mái tóc đen như suối buông xõa trên vai, vẻ đẹp mặn mà, thoát tục như tiên nữ giáng trần.
Gương mặt nàng dưới ánh trăng càng thêm thanh khiết, nhưng đôi mắt lại đượm buồn, một nỗi buồn sâu thẳm giấu kín.
Nàng đưa tay lên, lặng lẽ vuốt ve chiếc Băng Long Hoàn trên ngón tay. Chiếc vòng dường như cảm nhận được sự buồn bã của nàng, nó khẽ tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, như một lời an ủi vô hình.
Khi Y Thiên ở gần, hai chiếc Băng Long Hoàn và Hỏa Phượng Hoàn sẽ ứng lên, phát sáng, còn khi xa thì chỉ cảm nhận được nhau. Nếu một trong hai chiếc vỡ, chiếc còn lại sẽ gầm lên suốt ba ngày ba đêm.
Nàng thấy bản thân mình thật ngu ngốc, hôm tân Thái Tử đăng cơ, Băng Long Hoàn đã sáng lên mấy lần, nàng lại không hề để ý, để rồi bỏ lỡ mất cơ hội gặp nhau, nàng thấy thật tiếc, nếu không thể gặp lại thì nàng sẽ mãi ân hận mất.
Nàng thật muốn gặp lại Y Thiên cùng hắn đi dạo quanh phố như những ngày trước, nàng ngọt ngào gọi hắn vài tiếng chàng, hắn liền đỏ mặt, dáng vẻ e thẹn của hắn trong mắt nàng thật dễ thương biết bao. Mọi âu lo trong lúc tu luyện khi thấy hắn lại tan biến dần, khi thấy hắn trong đầu nàng chỉ còn mình hình ảnh hắn thôi.
"Phải chăng nhớ chàng là một căn bệnh? Nếu vậy, chẳng phải Bạch Tư Mi ta sắp sửa không cứu nổi rồi sao? "
"Chàng biết không? Ta phải khóc biết bao nhiêu lần mới có thể luyện tập ra được những lời cay nghiệt khi đó. .ta. .hức. .hức. .ta thật sự xin lỗi chàng. ."
Nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, tiếng nấc đau thương vang lên. Càng khóc, vẻ đẹp của nàng càng thêm mặn mà, lôi cuốn, đó là lý do vì sao người xưa lại thích nước mắt tiên cá. Những người phủ nhận việc này chẳng qua là chưa gặp phải Bạch Tư Mi mà thôi.
Đột nhiên, bên ngoài trời nổi giông, gió thổi lá bay khắp nơi, mặt hồ trong vườn gợn sóng mạnh mẽ. Tựa như ông trời đang tức giận, đang gào thét thay cho nàng tiên nữ giáng trần này.
"Trăng sáng sao mờ, lòng người vẩn vơ.
Thân ta như ngọc, nào ai đợi chờ.
Hoa kia nở sớm, đã vội tàn phai.
Nợ tình ta trả, ai đọa đày ai. .. "
Giọng mẫu thân nàng văng vẳng bên tai, lạnh lùng và dứt khoát.
"Con gái, mẫu thân con đã nói chuyện với ta rồi. Triệu công tử đã ba lần cho người đến hỏi hôn. Con không thể mãi mãi chìm đắm trong quá khứ được. "Mẫu thân nàng không thể hiểu, nàng không hề chìm đắm trong quá khứ, nàng chỉ đang chờ đợi tương lai.
Bạch Tư Mi siết chặt mảnh giấy nhuốm máu vào lòng. Cơn gió mạnh thổi vào phòng, làm bay những chiếc lá khô. Nàng vẫn lặng thinh, nước mắt tuôn rơi.
"Phụ thân. .. người xem này. "Nàng nghẹn ngào, đưa mảnh giấy nhuốm máu cho phụ thân.
Bạch Lăng Phong nhận lấy, đọc từng nét chữ điên dại trên đó. Ánh mắt ông dần thay đổi, từ sự lo lắng chuyển sang kinh ngạc, rồi cuối cùng là một niềm vui sướng không thể kìm nén.
"Hắn. .. hắn còn sống? Và Linh Nhi cũng vậy? "Ông ngẩng đầu nhìn con gái, đôi mắt đã đỏ hoe vì xúc động.
Bạch Tư Mi gật đầu lia lịa, nước mắt vẫn tuôn rơi. "Vâng, phụ thân! Chàng và Linh Nhi vẫn còn sống. "Nàng nghẹn ngào, vừa khóc vừa cười.
"Được. .. tốt quá rồi! "Bạch Lăng Phong mừng rỡ, nhưng rồi niềm vui đó nhanh chóng bị thay thế bằng một nỗi lo lắng khác. Ông nhìn lại mảnh giấy trong tay, những dòng chữ đã thấm đẫm máu.
"Nhưng con đường phía trước của hắn… e rằng không tránh khỏi sóng gió bập bênh. .. "
Ông nhìn con gái, ánh mắt đầy xót xa. "Ta vui mừng vì hắn còn sống, nhưng ta lo lắng cho con đường mà hắn đã chọn. Càng lo lắng cho con hơn, Bạch Tư Mi à, nếu hắn có gì bất trắc ta xin con đừng quá đau buồn"
Bạch Tư Mi không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt mảnh giấy trong tay. Nàng biết, con đường của Y Thiên sẽ rất khó khăn, nhưng nàng sẽ không bao giờ buông tay hắn. Nàng sẽ chờ, chờ ngày hắn trở về, dù hắn có thay đổi đến đâu. Lòng nàng kiên định, như một tảng đá không thể lay chuyển.
***
Trong hoàng cung, tại thư phòng của tân thái tử, Lý Triệt ngồi một mình trước bàn trà, nét mặt trầm tư. Hắn không nhìn các tấu chương, mà chỉ nhấp một ngụm trà nóng.
Cuộc họp kín này không phải để bàn chuyện triều chính mà để vạch ra một ván cờ lớn đã được hắn tính toán từ lâu. Một lúc sau, các trọng thần thân tín bước vào, gương mặt mỗi người một vẻ.
Đại tướng quân Vương Tiễn, một lão tướng râu tóc bạc, ngồi bên phải. Đối diện là Thừa tướng Trương Khải, người đứng đầu quan văn, nét mặt trầm tư. Bên cạnh lão là Hổ Uy Tướng quân Triệu Phá Quân, một tướng trẻ tuổi hiếu chiến, ánh mắt rực lửa.
Khác với vẻ uy nghiêm trên triều, Lý Triệt lúc này mang một vẻ mặt buồn bã. Hắn khẽ nói, giọng nói đầy sự lo lắng.
"Các khanh thấy đấy, phụ hoàng vẫn bệnh nặng chưa khỏi. Long thể bất an, Sa Đô không thể không có chủ. Trẫm tuy còn trẻ, nhưng cũng phải gánh vác trách nhiệm này. Việc diệt Mạc gia. .. cũng là một việc trẫm không mong muốn. "
Vương Tiễn lập tức cất giọng nịnh hót. "Điện hạ nói vậy là sai rồi. Mạc gia cấu kết với Tấn Phát, kẻ đã đánh đòn độc gây trọng thương cho bệ hạ. Diệt trừ chúng là việc đúng đắn, là vì xã tắc, là vì bách tính. "
Triệu Phá Quân cũng đứng dậy, vẻ mặt bất mãn. "Đại tướng quân nói đúng. Diệt Mạc gia là vì đại nghĩa, là để trừng trị kẻ thông đồng với giặc. Điện hạ không hề muốn vương vị, danh lợi, mà chỉ muốn bảo vệ quốc gia! Nếu để Mạc gia càng ngày càng lớn mạnh, cấu kết giặc ngoài quấy phá triều chính, việc Sa Đô Đế Quốc sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. "
Trương Khải chỉ im lặng, nét mặt trầm tư. Lão hiểu rõ, Lý Triệt đang diễn kịch. Lý Triệt không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cuộc tranh luận, nụ cười ẩn hiện trên môi như có như không. Hắn khẽ thở dài, đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói tức giận.
"Đúng vậy! Tấn Phát, kẻ đại gian hùng của Xích Viêm Hoàng Triều, đã gây trọng thương cho phụ hoàng của ta. Phụ hoàng ta một đời anh minh, lại bị hắn hãm hại như vậy. Hận này. .. ta không thể không trả! Nhưng Xích Viêm Hoàng Triều chưa suy tàn lại thêm một Mạc gia rễ cắm sâu vào Hoàng Kim Sa Thành này, tuy không nắm trong tay binh lực nhưng cấu kết với quá nhiều gian thần khắp các tỉnh thành trong Đế Quốc, nếu thêm thời gian e là đại nạn! "
Hắn nhìn các tướng lĩnh, ánh mắt rực lửa.
"Các khanh đều là trụ cột của triều đình. Các khanh phải hiểu, việc diệt trừ Mạc gia không chỉ là răn đe, mà còn là để thống nhất triều chính, không nghiêng hẳn về một phía. Hơn nữa, việc tịch thu toàn bộ gia sản của họ đã làm đầy quốc khố, dân chúng được giảm thuế, quân lương được cung cấp đầy đủ. Nay phụ hoàng ta bị trọng thương, còn gì là vinh là nhục của nước của quốc gia? Ta sẽ là người tiên phong, không ngại khó khăn mà lâm trận vì nước quên thân. Ta muốn trong vòng năm năm tới, thiết kỵ của Sa Đô phải san phẳng Xích Viêm Hoàng Triều, thống nhất Đông Nam! "
Ánh mắt hắn quét qua các trọng thần, không một ai dám phản đối nữa. Sự tự tin của hắn lan tỏa khắp căn phòng. Tuy ở đây đều là các tướng lĩnh đi theo hắn từ đầu, phò tá hắn, tất nhiên sẽ không phản đối ý kiến của hắn nhưng điều hắn lập uy cũng vẫn cần thiết.
Hắn đã tính toán tất cả. Phụ hoàng hắn không còn bao nhiêu thời gian nữa, khi người băng hà, lấy tang lễ của phụ hoàng hắn, hắn đại nghĩa nhất quyết không xưng đế mà lấy danh vị thái tử dẫn quân đi thân chinh trả thù cho phụ hoàng, hắn chắc chắn rằng thiên hạ, vạn dân sẽ tự động quy phục, sĩ khí binh quân tăng cao, một trận tất thắng.
Chỉ cần hắn dẫn quân đốn ngã Thiên Quỷ Thành, lợi thế lập tức nghiêng về phía Sa Đô Đế Quốc, Xích Viêm Hoàng Triều nhiều năm không đào ra được nhân tài, tài nguyên vốn cạn kiệt, cho nên không thể là đối thủ nữa, chưa kể ở Trung Nguyên còn người chống lưng Lý Triệt. Mọi kế hoạch cho việc đăng cơ xưng đế của hắn.
Thật Hoàn Hảo.
Sau khi buổi họp kết thúc, Lý Triệt ngồi một mình trong thư phòng, chìm đắm trong viễn cảnh vĩ đại. Bất chợt, một giọng nói đầy uy áp, dường như đến từ một cõi giới xa xăm, vang vọng trong đầu hắn, làm hắn giật mình, nổi da gà.
"Đồ nhi ngoan. "Giọng nói mang theo chút sự khinh bỉ.
"Con thật khiến vi sư thất vọng, để lọt một con chuột của Mạc gia. Ta cho con thời hạn mười năm để giải quyết chuyện cá nhân, nhưng hết mười năm con phải tận diệt Mạc gia cho vi sư. "
Lý Triệt toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Hắn nhớ lại ánh mắt lạnh lùng đến kinh sợ của kẻ đó tại pháp trường. Hắn bất giác thốt lên.
"Mạc gia. .. còn sót? Chẳng lẽ là tên đó? "Hắn đập mạnh tay lên bàn để ngăn cho cơ thể mình ngừng run rẩy. Nhưng rồi, nỗi sợ hãi tột độ dần biến thành một sự hứng thú bệnh hoạn.
"Ha ha. .. ha ha ha! "Hắn bật cười.
"Sợ hãi. .. là ta đang sợ hãi. Thật thú vị. Quả thật quá thú vị. Lần đầu tiên ta cảm thấy như vậy. Một con chuột. .. liệu có thể khiến ta run rẩy đến mức này không? Được, mười năm. .. Mười năm nữa, để xem chuột có thể lật được thuyền của rồng hay không! "
Lý Triệt rất tự tin, hắn có đầy mưu mô và những con bài tẩy chưa dùng, chỉ cần hắn tìm ra được con chuột cuối này của Mạc gia thì con chuột đó đã ở trong lồng rồi. Nhưng bây giờ chưa phải lúc, hắn cần phải ổn định mọi thứ, chí ít phải san phẳng cả Xích Viêm Hoàng Triều thì hắn mới ra tay, một con chuột nhắt của Mạc gia thôi mà, vốn không thể làm được gì nhiều hơn là chạy trốn.
Nhưng ý của sư phụ hắn không thể chống, nhưng sư phụ gây áp lực như vậy lên cho hắn càng làm hắn tò mò có cần phải như vậy không, càng tò mò con chuột nhắt đó có gì đặc biệt. Hắn đóng thư phòng lại, bước từng bước run rẩy về phòng. Chỉ không biết là. .hắn run lên vì phấn khích hay sợ hãi.