Thiên Ngoại Lai: Cấm Khu

Chương 22: Kiếm Đạo Khai Minh!





Đêm đó, Y Thiên cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Nỗi tuyệt vọng ban ngày và hy vọng mong manh từ mấy món đồ mới mua cứ luẩn quẩn trong tâm trí. Hắn biết thân thể của hắn bây giờ không ổn, nhưng tâm trí hắn cứ luôn rống lên"Phải tập luyện! ".

Y Thiên có thể trốn tránh được tất cả mọi người xung quanh hắn nhưng riêng hắn thì không thể tránh được hắn. Vì vậy, hắn quyết định lấy mấy cuốn sách và thanh kiếm ra, rời khỏi khách điếm, tìm đến đúng cây cổ thụ nơi có cái giếng cổ. Dưới ánh trăng mờ ảo, khung cảnh hiện ra u ám và huyền bí.

Hắn mở cuốn công pháp ra vừa mua lúc sáng ra. Trên trang bìa, ba chữ"Lục Luật Kiếm"được viết bằng một nét chữ cổ kính, giản dị nhưng đầy sức mạnh. Khi hắn đọc, một luồng cảm ứng kỳ lạ như dòng điện chạy khắp cơ thể.

Hắn hiểu ngay, như thể nó đã là một phần của hắn từ lâu. Hắn cầm thanh kiếm lên, thấy tấm vải quấn quanh chuôi kiếm rất khó chịu khiến hắn không thể cầm chắc được thanh kiếm trên tay, hắn gỡ tấm vải đang bọc lấy chuôi kiếm ra. Trên đó, bốn chữ"Thiên Hạ Thái Bình"được khắc chìm. Đọc xong bốn chữ này, Y Thiên liền nãy ra một ý nghĩ đặt tên cho thanh kiếm này.

"Thiên Hạ Thái Bình, quả là bốn chữ hay, nói lên đúng với khí chất của ngươi. Vậy, ta sẽ gọi ngươi là Thiên Bình Kiếm. "Hắn lẩm bẩm, một nụ cười nhạt hiện lên trên lưỡi kiếm bóng bẩy được ánh trăng cao chiếu rọi vào phản chiếu lịa. .

Hắn thấy hắn với thanh kiếm này quả thực là rất có duyên. Ngay lúc hắn đang trên bờ vực sụp đổ, nó đã đến đây với tư cách là binh khí đầu tiên của riêng hắn, không như mấy thứ phụ thân hắn để lại… chỉ mình hắn biết đó không phải thứ đồ cho hắn mà là cho Mạc gia. Không suy nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng cấp bách nhất bây giờ chính là luyện cuốn công pháp này.

Hắn mở trang đầu tiên của Lục Luật Kiếm. "Tầng thứ nhất: Lục Luật Thức - Định Lực. Cầm chắc chuôi kiếm, cảm nhận trọng lượng và độ cân bằng của nó. Luyện tập cách siết chặt chuôi kiếm bằng một lực vừa đủ, không quá lỏng cũng không quá mạnh, để mỗi đường kiếm đều chính xác… Dùng bản thân làm cán kiếm, cánh tay là chuôi kiếm, bàn tay là lưỡi kiếm, thanh kiếm là mũi nhọn. .. "

Hắn đọc thầm khẩu quyết, tay nắm lấy chuôi kiếm. Hắn hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm lại, cố gắng cảm nhận. Cảm giác kim loại lạnh ngắt truyền lên. Hắn siết, buông, rồi lại siết. Hắn bắt đầu quen dần với cảm giác cầm kiếm nên bắt đầu tăng dần tiến độ, hắn bắt đầu vung kiếm lên, từng đường kiếm vung ra vụng về nhưng lại đầy sức nặng.

Trong đêm trăng sáng, ánh trăng bạc rọi xuống những cành cây, tạo nên những mảng sáng tối lấp lánh. Giữa không gian tĩnh lặng ấy, Y Thiên đứng giữa bãi đất, một thân mình mình, tóc dài bay phất phới trong gió đêm.

Hắn cầm một thanh kiếm mỏng manh, lưỡi kiếm lấp lánh như một mảnh trăng phản chiếu. Ánh mắt Y Thiên điên cuồng, như thể chất chứa cả thế giới khổ đau. Mỗi đường kiếm hắn vung lên không chỉ là kỹ thuật, mà còn là sự phản kháng mãnh liệt với số phận.

"Ta không thể gục ngã! "Hắn hét lên, tiếng thét vang vọng giữa núi rừng, như một lời thề sống còn.

Y Thiên bắt đầu múa kiếm, từng động tác mạnh mẽ và linh hoạt. Những đường kiếm uốn lượn, tạo ra những vòng xoáy ánh sáng, như những linh hồn vờn quanh hắn. Mỗi cú vung kiếm như một cơn bão, cuốn trôi mọi đau thương, mọi kỷ niệm.

Hắn thở hổn hển, cảm nhận từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán. Đột nhiên, hắn ngã quỵ, gục xuống đất. Ánh trăng vẫn chiếu sáng, nhưng giờ đây, nó như một minh chứng cho sự mệt mỏi, cho những nỗi đau không thể xóa nhòa.

"Dù có phải chết, ta cũng sẽ không dừng lại! "Y Thiên thì thào, ánh mắt trở nên rực lửa.

Hắn đứng dậy, tiếp tục nắm chặt thanh kiếm và lại tiếp tục múa. Lưỡi kiếm bay lên, hòa quyện cùng ánh trăng, như thể hắn đang nhảy múa giữa sự sống và cái chết. Mỗi đòn đánh là một khát vọng, một lời nguyền rủa của số phận.

Cảnh tượng diễn ra như một bức tranh sống động, nơi Y Thiên không chỉ luyện kiếm mà còn chiến đấu với chính mình. Hắn là một chiến binh giữa cõi nhân gian, không sợ hãi, không lùi bước, luôn hướng về phía trước. Hắn cứ như vậy, từng đường kiếm dần trở nên chau chuốt mạnh mẽ hơn, những lúc hắn ngã xuống. Hắn không than khóc, không kêu đau không đổ thừa bản thân mình yếu đuối, với ánh mắt kiên định. Hắn chỉ kiên trì đứng lên, một lời nói trầm thấp tựa như không có âm thanh phát ra. "Chưa đủ! "

Hắn nghiến răng rồi tiếp tục đứng dậy, hắn biết bây giờ chỉ có kiếm đạo mới có thể cứu vãn lấy bản thân hắn, và thanh kiếm này như là ân nhân. Hắn qua từng đòn kiếm tung ra lưỡi kiếm bay vút thật nhanh, thật sắc, cũng để lại cho hắn nhiều lĩnh ngộ khác nhau về kiếm đạo. Đối với một người kiếm tu, mỗi khi bản thân mình cầm lên thanh kiếm của bản thân thì lúc buông thanh kiếm ra. .là lúc bản thân chết đi.

Vì vậy cho dù hắn gục ngã xuống vì mệt ói, vì không thể đứng vững được nữa thì hắn vẫn cầm chặt lấy thanh kiếm, không phải chuôi kiếm thì là lưỡi kiếm mặc kệ cho lưỡi kiếm rạch trên tay hắn nhiều đường sâu hoắm liên tục chảy máu thì hắn vẫn không bận tâm, chỉ đổi tay cầm chuôi rồi lại tiếp tục một lần nữa, rồi lại lần nữa.

Thời gian trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, cho đến khi bầu trời đêm dần chuyển màu. Hắn cầm từ tay này qua tay khác hàng vạn lần. Đôi tay hắn đã rướm máu từng vết thương sâu, chi chít những vết cào ghẻ lở lớn nhỏ.

Mồ hôi mặn chát đổ ra thấm vào, đau buốt như hàng ngàn mũi kim châm, khiến từng thớ cơ trong hắn gào thét. Hắn chỉ khẽ kêu"Chưa đủ! "một tiếng, rồi lại tiếp tục. Đôi tay hắn đã mỏi nhừ, nhưng trong lòng hắn, ngọn lửa của sự điên cuồng và kiên định vẫn rực cháy như mới.

Không biết đó có phải là do Bạch Linh Ngọc không nữa, nhưng hắn thấy mình càng luyện tập, tâm trí càng trở nên rõ ràng, minh bạch. Hắn đã thanh tĩnh hơn bất cứ lúc nào hắn biết.

Hắn luyện tập không ngừng nghỉ từ khi mặt trăng vừa ló dạng đến khi mặt trời lấp ló đằng đông. Thân thể hắn rã rời, mỗi thớ cơ như muốn xé toạc, tinh huyết sôi sùng sục khiến kinh mạch hắn phì đại lên gần như sắp nổ tới nơi. Hắn cắm thanh kiếm xuống đất, hai tay đè lên chuôi kiếm để chống đỡ không cho thân thể ngã xuống. Hắn đã hoàn thành công đoạn đầu tiên, chính là lúc này đây. Hắn cầm chuôi kiếm lên bằng cả hai tay, giơ lên trời chỉ về phía mặt trời đang ló dạng, chân tay hắn run lên lẩy bẩy gần như sắp ngã đến nơi, nhưng… thanh kiếm trên tay hắn vẫn không một chút dao động, tĩnh như mặt hồ không một gợn sóng.

"Thành rồi, ta thật sự thành rồi… Đoạn thứ nhất của tầng thứ nhất Lục Luật Kiếm. Ta, Y Thiên kẻ phế vật này cũng thành rồi. Hahaha. Ta thành rồi, thật sự thành công rồi! "Hắn gầm thét cả cổ họng để cho cả thiên hạ này biết, một kẻ ngũ linh căn như hắn cũng đã có thể tu luyện, không chỉ có thể thôi mà còn thành công nữa.

Hắn không cần người giảng dạy, chỉ cần bản thân, chỉ cần ý chí đã có thể tự mình tiến tới, kiếm đạo của hắn trong một thế giới dùng Khí Linh này thì quả thực không được coi ra gì nhưng bàn về sự lĩnh ngộ đạo trong kiếm, hắn bây giờ tự tin không thua bất cứ ai cùng trang lứa. Dưới ánh trăng, hắn lĩnh ngộ được quá nhiều thứ, từng đường kiếm nhẹ tựa tơ hồng hắn cũng đã hiểu được toàn bộ kiếm đạo.

Bỗng nhiên, từ cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí lạnh buốt kỳ lạ. Ánh sáng chói chang cũng từ đó mà lan ra.

"Không lẽ đây là một truyền thừa khác, hôm nay quả là may mắn, cảm ơn mẫu thân đã phụ hộ cho nhi tử. "Giọng hắn rất lớn gần như là hét cả lên, miệng hắn mỉm cười vui sướng cứ như không thể khép lại được vậy.

Y Thiên nhắm mắt cố gắng cảm nhận, hắn phát hiện ra đó không hoàn toàn đến từ cơ thể hắn, mà lại đến từ một cuốn sách trong túi áo. Cuốn sách đó tự động lật ra và bay ra khỏi cơ thể hắn, lơ lửng giữa không trung. Hắn đưa mắt nhìn theo, vừa kịp thấy dòng chữ trên cuốn sách đó:"Âm Dương Nhãn".

"Đó chẳng phải chỉ là một cuốn sách bình thường mà tên Tằng An kia khuyến mãi à, nó vốn đâu phải công pháp? "Hắn tự hỏi

Cuốn sách bay tới giếng cổ, đứng lơ lửng trên mặt nước. Y Thiên chạy lại định giật lấy, tâm trí hắn tràn ngập suy nghĩ.

"Dị tượng cỡ này, chắc chắn không phải là đồ bình thường. Phải chăng đây là một bảo bối mà gã tu sĩ kia không nhận ra? "Y Thiên cười thầm, có lẽ hắn lại nhặt thêm được một bảo bối rồi đây, quả thực là quá may mắn rồi.

"Đợi ta lĩnh ngộ xong cuốn công pháp tuyệt diệu này, thiêu kiêu chi tử ư? Chỉ hơn ta mỗi cái tên mà thôi! Haha! "

Hắn vươn tay ra định nắm lấy, nhưng cuốn sách đã tách làm hai. Một nửa là những dòng chữ kỳ lạ, tựa như một ký tự cổ nào đó, bay thẳng vào trán hắn. Ngay lập tức, Y Thiên cứng đờ. Một loạt những dòng chữ đó, hắn lại hiểu và biết không sót một chữ nào. Tất cả đều xâm nhập vào hắn qua mi tâm, hắn đứng hình lại thần thức hoàn toàn bay vào trong tâm thức của bản thân hắn, hắn thấy xung quanh đầy những dòng chữ khổng lồ, nói là chữ chứ thật ra là những kí tự, kí hiệu, hình tượng kì lạ nhưng lạ thay hắn lại một mực hiểu được hết tất thảy các dòng đó.

Khi trở lại thực tại, hắn thấy bản thân mình không có bất cứ thứ gì thay đổi. Cánh tay hắn vươn ra dừng lại giữa không trung, cuốn sách cũng theo đó rơi tự do xuống giếng cổ, khiến mặt nước chuyển động mạnh nước bắn lên tung tóe, bắn cả lên cả gương mặt của hắn.

Từ trong miệng giếng đang gợi sóng, hắn nhìn thấy một hình ảnh nhập nhòe khó nhìn, nhưng lại rất quen thuộc, hắn đưa mắt cố nhìn để nhận ra đó là gì

"Bạch Tư Mi? Là nàng? "Hắn bất ngờ thót lên.

Y Thiên thấy trong đó là một Bạch Tư Mi đang xõa tóc, hình ảnh rất bi thương, ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt một tờ giấy còn loang vết máu, trông tương tư về ai đó. Và hắn có thể cảm nhận được người nàng đang nhớ về là hắn, bởi hắn nhận ra tờ giấy đó là vật hắn đã đưa cho nàng mấy ngày trước ở Hoàng Sa Kim Thành, tâm trạng của hắn bây giờ thoáng chốc trở nên buồn rõ đi, mọi cảm xúc vui sướng của hắn khi nãy đã bị lấn át bởi sự tương tư và nhớ thương của hắn dành cho nàng lúc này.

Mặt nước dần trở lại bình thường. Dưới ánh mặt trời bình minh đang dần lộ diện rõ hơn, mặt nước phản chiếu một hình ảnh khiến Y Thiên kinh hoàng lùi lại, đó là một con mắt khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Nó chiếm lĩnh toàn bộ khung cảnh. Ánh nhìn của nó mang theo sức mạnh và uy áp, như thể có thể thấu suốt mọi bí mật của thế gian. Mống mắt sáng rực rỡ, màu vàng như ánh nắng ban mai, tỏa ra một hào quang bí ẩn.

Đồng tử to lớn, hình bầu dục, như một vực thẳm không đáy, chứa đựng những hình ảnh mơ hồ của quá khứ và tương lai. Khi ánh nhìn của nó quét ngang qua, mọi thứ xung quanh như bị ngưng trệ, những âm thanh trở nên im lặng, chỉ còn lại cảm giác nặng nề của quyền lực.

Ánh nhìn uy áp của con mắt khổng lồ không chỉ là một ánh sáng, mà còn là một lời nhắc nhở về sự hiện diện của một sức mạnh vĩ đại, có thể là thần thánh hoặc ma quái. Nhìn nó như nhìn một thực thể vượt xa giới hạn của nhân loại, Y Thiên kinh sợ lùi lại vài bước. Hắn ngẩng đầu lên cố nhìn vào nó thì một giọng nói xuất phát ra từ con mắt ấy, vang lên tầng tầng lớp lớp sóng âm áp bức đè cả thân thể hắn chặt xuống dưới mặt đất.

"Tên nhóc loài người, ngươi là người được Đóa Đóa chọn sao? Ta thật tò mò không hiểu tại sao nàng ấy lại chọn trúng một tên con người tầm thường như ngươi, nhưng ta không phải là loại thất hứa, ta sẽ giúp người gặp nàng ấy. "

Giọng Y Thiên run sợ:"Ông là ai? Rốt… rốt cuộc ông đến đây với mục đích gì? Còn Đóa Đóa kia là ai? "

"Ngươi không cần biết, chỉ cần biết ngươi sắp vào Độc Nhãn Vương Chi Địa, hãy cố sống sót cho đến khi gặp nàng ấy, càng nguyên vẹn càng tốt. Ta chỉ giúp được nàng tới đây thôi, Đóa Đóa. "