Chương 154
Lam Túy không phải loại người có thể chịu đựng được sự nhàn rỗi. Sau hai ngày nghỉ ngơi, thể lực đã hồi phục hơn phân nửa, cô đã không thể chịu nổi những ngày tháng ăn uống ngủ nghỉ ở trên giường nữa, cứ nhất quyết đòi xuống giường vận động tay chân, nhân tiện đi dạo một vòng.
Đổng Trọng tất nhiên không đồng ý, nhưng vấn đề là ông ta đâu thể canh chừng Lam Túy hai mươi tư giờ một ngày. Người được cử lại trông nom thì có cũn như không, bị Lam Túy quát cho một câu liền rụt cổ trốn vào góc tường giả làm tượng đá. Còn Quân Y Hoàng thì Đổng Trọng càng không trông mong gì được, nói ba câu chưa chắc đã nghe lại được một câu trả lời, mà Đổng Trọng cũng không dám lớn tiếng, dù sao thì người duy nhất có thể trấn áp con quỷ này là Bạch Tố Hà vẫn còn nằm hôn mê, ông không muốn chuốc thêm rắc rối.
Vì thế đến ngày thứ ba, sau khi ký thỏa thuận "tuyệt đối không bước chân ra khỏi bệnh viện" với Đổng Trọng, cuối cùng Lam Túy cũng được đặt chân xuống mặt đất thân yêu kia.
Vừa xuống giường, Lam Túy liền chạy đến phòng bệnh của Bạch Tố Hà. Phòng bệnh chỉ cách phòng cô hai phòng, nhưng do Bạch Tố Hà vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ cấm người ngoài làm phiền, Lam Túy đành phải đứng ngoài cửa kính nhìn vào.
Phòng bệnh rất rộng rãi, bên cạnh là đủ loại thiết bị y tế lớn nhỏ khác nhau, Bạch Tố Hà nằm trên chiếc giường ở chính giữa, nhìn không rõ lắm. Nhưng thông qua những động tác giãy giụa thỉnh thoảng phát ra và vẻ mặt lo lắng của một ông lão tóc bạc ngồi bên cạnh, Lam Túy đoán rằng tình hình của Bạch Tố Hà không hề nhẹ như Đổng Trọng nói. Tuy nhiên, khi hỏi bác sĩ phụ trách, họ cho biết khi nhập viện, cả ba người đều có triệu chứng ngộ độc benladon, trong đó Bạch Tố Hà là người nhiễm độc nặng nhất, từng bị suy hô hấp do tê liệt hệ hô hấp. May mắn là sau khi tiêm thuốc đối kháng atropine và truyền dịch nhiều lần, phần lớn độc tố trong cơ thể đã được đào thải, không còn nguy hiểm đến tính mạng. Theo lý mà nói thì đã ổn, nhưng không hiểu sao Bạch Tố Hà vẫn chưa tỉnh lại, thậm chí biểu hiện lâm sàng rất đau đớn. Bác sĩ đoán rằng cô vẫn đang bị mắc kẹt trong trạng thái ảo giác do benladon gây ra, hiện chỉ có thể liên tục tiêm thuốc an thần để làm dịu và truyền glucose để pha loãng độc tố.
Nghe xong lời giải thích của bác sĩ, Lam Túy càng thêm phiền muộn. Làm cô khó chịu hơn là, ngoại trừ ngày đầu tiên, hai ngày sau đó mỗi lần cô đến đều gặp một người mà hiện giờ cô cực kỳ không muốn chạm mặt — Mông Tranh.
Mông Tranh gầy đi một chút, khuôn mặt tròn lộ rõ đường chân tóc vì bệnh, nhưng đôi mắt vẫn to tròn, khi nhìn người giống như một con sóc nhỏ, trông khá đáng yêu. Nhưng Lam Túy không biết bởi vì Mông Tranh là kiếp sau của Hạ Nhược Khanh, hay do trong mộng đã chứng kiến thủ đoạn của Hạ Nhược Khanh, hoặc do ánh sáng nhân tạo trong hành lang bệnh viện không đều, mà cảm thấy ánh mắt của Mông Tranh dường như bị phủ một lớp tối đen, trong lúc vô tình chuyển động lại thoáng qua chút lạnh lẽo.
Mông Tranh cũng nhìn thấy Lam Túy, mấy lần như muốn chào hỏi nhưng rồi lại chẳng nói gì. Sau đó, để tránh Mông Tranh, Lam Túy cố ý chọn giờ cơm trưa hoặc tối để đến thăm Bạch Tố Hà, quả nhiên không còn gặp cô ta nữa, nhưng Lam Túy lại phát hiện một chuyện kỳ lạ khác.
Căng tin của bệnh viện nấu ăn khá ngon, hơn nữa thời gian ăn cơm là lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, hành lang bệnh viện lẽ ra phải rất vắng. Nhưng hai ngày vừa rồi, Lam Túy phát hiện cứ đến giờ ăn lại luôn có một hai bác sĩ hoặc y tá cầm hộp cơm đi tới đi lui bên ngoài phòng bệnh của Bạch Tố Hà. Dù họ chào hỏi nhau rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt nhìn Lam Túy luôn toát lên vẻ dò xét và e dè.
Kỳ quái không chỉ có bác sĩ, đến cả hai người làm mà chú Trọng để lại cũng có thái độ gần như y hệt — tránh được là tránh, chạy được là chạy.
Lam Túy tất nhiên không ngu đến mức đi hỏi thẳng nguyên nhân, vì biết có hỏi cũng chẳng ai trả lời. Đổng Trọng từ lúc cô tỉnh lại luôn rất bận rộn, dù có đến thăm thì mỗi lần Lam Túy hỏi gì, ông cũng chỉ ném lại một câu "cháu không cần xen vào mấy chuyện này" rồi rời đi. Cái bầu không khí kỳ quái này khiến Lam Túy cảm thấy như toàn thân bị dính keo, lại thêm thái độ lúc gần lúc xa của Quân Y Hoàng càng khiến cô khó chịu đến mức nghẹt thở, tức ngực muốn chết, chắc cũng tổn thọ mất ba năm rồi.
Hôm nay, Lam Túy đã chạy lên chạy xuống bốn lần, lại đã hứa với Đổng Trọng sẽ không ra khỏi bệnh viện, cảm thấy vô cùng buồn chán. Khi cúi đầu trở về phòng định lăn ra ngủ cho sướng thì lại va vào một người không thể ngờ tới.
"Đi đứng mà không nhìn người à... Ủa? Nhóc con?" Giọng nói quen thuộc mang chút đàn anh mới phàn nàn được nửa câu, hai ánh mắt đã chạm nhau, cả hai đều kinh ngạc.
"Thập Tam ca?"
"Vậy mà chú Trọng lại cam lòng để em ra ngoài đi dạo hả?"
"Anh tới đây làm gì?"
"Chú Trọng có ở đây không? Nếu bị ông ấy thấy anh tới tìm em thì sẽ lại mắng anh chết!" Dứt lời, Dung Thập Tam chẳng thèm để ý gì đến câu hỏi của Lam Túy, cứ lấm la lấm lét đảo mắt xung quanh như tên trộm, chắc chắn rằng Lam Túy chỉ có một mình mới kéo cô chạy.
"Nè nè, Dung Thập Tam anh phát điên gì vậy hả?" Lam Túy không hiểu mô tê gì, bị kéo chạy một mạch lên tầng thượng, thở hổn hển rồi mới hất tay ra, nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng có trách anh nha. Hôm trước nghe tin em tỉnh lại, anh muốn tới thăm nhưng còn chưa gặp được đã bị chú Trọng chặn ngoài cửa. Ông ấy chẳng nói chẳng rằng mắng anh té tát, bảo không có chuyện thì đừng tới gặp em." Dung Thập Tam sờ mặt đầy ủy khuất, "Nhóc con, từ khi nào mà người đẹp trai thế này lại bị người ta ghét bỏ dữ vậy?"
"Anh lúc nào mà chẳng bị ghét." Lam Túy không khách khí, đánh giá Dung Thập Tam một lượt từ trên xuống dưới, "Anh ghét bệnh viện mà, sao lại mò đến đây?"
"Nhớ em chứ sao." Dung Thập Tam vẫn mặt dày cười hì hì, thấy Lam Túy nheo mắt liền nhanh chóng lùi ra sau một bước, "Được rồi, nhóc con, giữ hình tượng chút đi! Anh là kẻ vô tình thế sao? Nghe tin em bệnh, dù gì cũng phải tới xem một cái chứ!?"
"..." Lam Túy nửa tin nửa ngờ, chẳng nhìn ra điều gì trên gương mặt cười toe của Dung Thập Tam: "Sao anh biết em ở đây?"
"Nói ra mới nhớ, đợt này em nổi tiếng ghê gớm đó nha." Dung Thập Tam khoanh tay dựa vào lan can, nửa cười nửa không nhìn Lam Túy, "Anh đoán trong giới mà biết em ở đây, chắc một nửa sẽ chạy tới tẩn cho em một trận."
"Em có làm gì đâu?!" Lam Túy càng mơ hồ.
"Nghe nói em với người nhà họ Dung đi Bắc Mông đổ một vụ to lắm hả?"
"Ừ."
"Nghe nói không chỉ đào được mộ người ta, còn phóng hỏa một trận cháy lớn, đúng chứ?"
"...Ừ."
"Nhóc con, anh nói này. Việc mình làm vốn không quang minh chính đại gì, ra tay thì cũng nên nhẹ nhàng chút. Vậy mà em thì hay rồi, phóng nguyên một đám cháy to, đốt xong vỗ mông bỏ đi! Có nghĩ đến lúc đó Bắc Mông đang có tuyết lớn không? Lửa cháy từ dưới lòng đất, nhiệt độ tỏa lên làm tan hết tuyết trên mặt đất. Giữa một vùng tuyết trắng lại có một vòng tròn tan băng rõ mồn một, nhìn từ trực thăng tuần tra trên không là đủ thấy rõ mồn một."
Dung Thập Tam lắc đầu, nói tiếp: "Anh không biết tụi em chui xuống đó dính phải chuyện gì, mà đến xe cũng chỉ phủ mấy miếng vải ngụy trang rồi bỏ lại. Tuần tra viên phát hiện dấu vết, báo cho công an, quay lại đó tìm thì lôi ra nguyên cái xe. May mà toàn bộ xe đều là của nhà họ Dung, tạm thời em chưa bị dính vào. Nhưng khi đổ ra được cả một ngôi mộ cổ lớn đến vậy, quy mô ít nhất cũng là cấp bậc vương hầu, chuyên án điều tra về trộm mộ mới vừa nguội lại được hai năm đã bị vụ này nhóm lên lần nữa. Em nói xem, có người không tức giận muốn đánh em chắc?"
"..." Lam Túy chết lặng không nói được lời nào, không ngờ lại chọc phải mớ rắc rối lớn đến mức này.
"Thôi được rồi." Dung Thập Tam xoa đầu cô rối tung cả tóc lên, "Cô Lam vừa nghe phong thanh đã cho người đi xử lý rồi, hiện tại coi như tạm ổn. Nhưng mấy ngày tới em phải cẩn thận đấy, dù gì cũng đụng chạm tới miếng cơm của người khác, không khéo có kẻ manh động sẽ tới tìm em gây chuyện. Cũng may là bệnh viện này kín tiếng, người ở cũng không đông, chắc không rò rỉ tin tức gì đâu. Em cứ tĩnh dưỡng cho khỏe rồi tìm chỗ núi non sơn thủy nào đó nghỉ ngơi hồi phục một hai năm đi."
"Đừng xoa đầu em!" Lam Túy bực bội hất tay anh ta ra. Thảo nào cô hỏi gì chú Trọng cũng không nói, với tính cách cẩn thận của ông ấy, sao có thể sơ suất vậy chứ? Chắc lúc đó ông ấy thấy cô bị thương nặng nên hoảng hốt, đưa cô đến bệnh viện trước rồi mới quay lại dọn dẹp hậu quả, nào ngờ chưa kịp đã bị tóm đuôi.
"Thôi thì, cùng lắm chuyển qua nhà anh đây ở, sợ gì chứ, có anh đây mà." Dung Thập Tam không sợ chết lại đưa tay xoa đầu cô lần nữa, nhưng lần này lại không vò loạn lên, nhẹ nhàng hơn lần trước nhiều.
"Nhóc con."
"Gì cơ?"
"Em làm vậy là vì Quân Y Hoàng đúng không?"
Lam Túy lập tức ngẩng đầu, nhìn Dung Thập Tam.
"Anh biết em làm việc rất tỉ mỉ, lại còn có Bạch Tố Hà bên cạnh. Nếu chỉ vì tiền, tụi em sẽ không liều đến vậy?" Dung Thập Tam nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Có đáng không?"
"..."
"Cô ta chỉ là một oán linh chưa tan hận thù, cho dù em từng hứa giúp cô ta, nhưng làm đến mức này, mất một con mắt, toàn thân thương tích, có đáng không?"
"...Y Hoàng không phải ác linh."
"...Được rồi, nhóc con lớn rồi, anh nói gì cũng vô ích, chỉ phí nước miếng, khó trách chú Trọng thấy anh là muốn đánh. Mẹ nó, anh lúc đó đúng là đầu óc có vấn đề, không tìm ai khác mà lại đi tìm em đào mộ của cô ta!" Dung Thập Tam vừa nói vừa phát tiết đạp gió một cái: "Giờ thành ra thế này, cũng không có thuốc hối hận mà uống, nhưng em không thể cứ dẫn cô ta đi vòng vòng mãi vậy được. Nơi này quản lý nghiêm, ai cũng biết điều gì nên nói và không nên nói, nhưng cách làm của em kinh dị quá, em có biết không? Cả bệnh viện nhìn em với hai người kia như nhìn người ngoài hành tinh đấy."
"Phải rồi, em còn định hỏi, rốt cuộc bọn họ bị sao vậy? Ánh mắt nhìn em cứ là lạ."
"Nào chỉ có là lạ." Dung Thập Tam hừ một tiếng, "Anh nghe chú Trọng nói, mộ lần này tụi em đào là lăng mộ công chúa nước Bắc Yến, trong đất và cát lấp mộ có trộn loại cây tên là Quân Ảnh Thảo và Tuyên Cát Hương cho nên mới gây ra ảo giác. Nhưng anh tò mò không hiểu thứ thuốc gì mà khiến cả ba người có cùng một ảo cảnh? Trong lúc ba người bất tỉnh cứ nói mê suốt, mà tình huống nói mê của ba người còn khớp nhau. Sau đó đám bác sĩ y tá coi ba người tụi em như bộ phim truyền hình tám giờ tối, cứ rảnh là kéo nhau đến hóng, chỉ đợi xem đoạn kết thôi đó."
"Em..."
"Không muốn nói chứ gì? Anh đây cũng không hỏi nữa. Nhưng Lam Túy, anh còn muốn thỉnh giáo em một chuyện. Trước kia em mang theo búp bê giấy bên người... thôi thì nhét vào túi là mất dạng, miễn cưỡng còn chấp nhận được. Nhưng giờ em mang cả cái xác người đi khắp nơi, em tưởng người ta ngu hay mù hết rồi à?"