Hoa Của Cây Già Lam chậm rãi đáp:
“Bởi vì... đó là hậu quả của việc ‘trên máy bay có kẻ g.i.ế.c người’. Vậy em đã từng nghĩ chưa nếu như... trên máy bay không có kẻ g.i.ế.c người thì sao?”
Ầm… trong đầu tôi như có gì đó bùng nổ.
“Nhiều năm trước, đã có người từng thấy ba người đó xuất hiện trên máy bay. Đó không phải giả đâu, chỉ là hôm đó thật sự có kẻ g.i.ế.c người, và trùng hợp thay, hôm đó có một cao nhân đã tìm ra hắn, cứu được toàn bộ chuyến bay.”
“Vậy nếu hôm đó không có kẻ g.i.ế.c người nào thì sao?”
“Chuyến bay đó có 175 người. Nếu không tìm được hung thủ, theo đúng quy tắc tất cả 175 người đều sẽ bị quy tắc g.i.ế.c chết.”
“Vậy còn công bằng ở đâu nữa?”
“Người biết về chuyến bay ma thật ra không ít. Nhưng không ai từng nghĩ đến chuyện đó. Ngay cả tôi cũng chưa từng nghĩ đến chỉ có họ… đã nghĩ tới.”
Tôi nhìn ba bóng người Ngô Chí Đông, Lương Hồng, La U U.
Tim tôi chợt thắt lại.
“Để ngăn mình trở thành kẻ g.i.ế.c người, họ đã… tìm đến cô.”
“Mà kẻ có thể tiêu diệt một quy tắc quái vật… chỉ có thể là chính quy tắc đó.”
“Vì thế, nếu muốn ngăn mình bị quy tắc định tội là hung thủ, họ chỉ có một cách chính là… trở thành ‘hung thủ’ thật sự.”
“Vì vậy, để trở thành kẻ g.i.ế.c người trong mắt cô, họ đã tập hợp linh hồn của đồng bào cùng mất mạng năm xưa. Cùng cô tái hiện lại toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng của hai năm trước.”
“Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, câu chuyện của họ cũng đã tới hồi kết. Phần còn lại, là do cô vẽ ra dấu chấm hết.”
Cabin, lặng như tờ.
Không ai cử động.
Không một tiếng động.
Thời gian chẳng biết từ lúc nào chỉ còn chưa đầy một phút.
Ba người kia vẫn lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi muốn khóc.
Nhưng rồi… tôi mỉm cười.
“Chú Ngô, dì Lương… chúc hai người thượng lộ bình an. Hậu bối không tiễn được, xin đừng trách.”
“La U U… Cháu là cô bé dũng cảm nhất mà chị từng gặp. Chị sẽ nhớ cháu… Tết đến chị sẽ đốt kẹo gửi cho!”
Tôi cười giơ tay, như là vẫy chào tạm biệt.
“Hung thủ: Ngô Chí Đông, Lương Hồng, La U U.”
La U U lại hỏi:
“Có cần… tiêu diệt họ không?”
…
“Có.”
Góc giải thích của Tiểu Soái:
[Để soái giải thích khúc này nha: Ngô Chí Đông, Lương Hồng và La U U vì cảm thấy có lỗi do không cứu được ai nên dần sinh ra oán niệm rồi bị biến thành quy tắc, nếu có chuyến bay bị vướng vào sẽ bị kéo vào quy tắc của ba người này]
[Trước đó có một chuyến bay chở 175 người đã bị vướng vào quy tắc nhưng may là khi đó trên chuyến bay thật sự có tội phạm và cũng có cao nhân giải quyết chuyện đó nên đã không có chuyện tai nạn máy bay.]
[Nhưng nếu trên chuyến bay không có tội phạm thì sao, thì tất cả mọi người trên chuyến bay đề sẽ c.h.ế.t nên ba hồn ma này đã tập hợp tất cả linh hồn trong chuyến bay năm đó kể cả ba tên tội phạm là 263 người rồi dẫn nữ chính xem lại tất cả nhưng họ muốn nữ chính tố giác ba người bọn họ là hung thủ chứ không phải ba người tội phạm kia]
[Chỉ sao khi tố giác bọn họ là hung thủ bọn họ mới có thể ép bản thân tự xóa đi chính mình để bản thân không thành những quy tắc hại người nữa]
Nhân gian… nhiều thống khổ như vậy…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ mong người ra đi được yên giấc.
Vừa xuống máy bay, tôi đã kéo ngay Cố Diệp và ông chú Doanh Câu chạy mất dép.
Phía sau, phóng viên, cảnh sát, lính cứu hỏa, bác sĩ… vây kín cả sân bay như một nồi lẩu đông người.
May là tôi có bản lĩnh thật, nếu không thì đến con ruồi cũng bay không nổi!
Ba đứa trốn được vào một quán trà yên tĩnh, gọi trà nóng vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, tôi liền tò mò hỏi:
“Chú, chú ngủ lâu vậy thật à? Chút xíu cũng không biết chuyện gì xảy ra trên máy bay luôn hả?”
Ông chú Doanh Câu ngẩng đầu khỏi cuốn tiểu thuyết trong tay, hờ hững liếc tôi một cái:
“Có chuyện gì đáng để biết sao?”
Tôi vội thấp giọng, cẩn thận hỏi:
“Là chuyện của Ngô Chí Đông ấy... Chú thấy… có thể… giúp được họ không?”
Nói đến đây, tim tôi khẽ siết lại.
Ông chú trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nói mới nhớ, dạo này ta có học được một môn mới… Có khi… thật sự giúp được.”
Tôi mắt sáng rỡ:
“Thiệt hả?! Làm cho con xem thử đi!”
Ông chú đặt sách xuống, đạp mạnh một cái xuống đất, cả người phát sáng kim quang, hô to:
“Tiểu Diêm Vương! Ba ngàn năm không gặp, hôm nay ta đến đòi vài người về!!”
Tôi: ???
Cả quán trà suýt nữa bật móng ngựa.
Nhưng đợi mãi… mặt đất không chút động tĩnh.
Ông chú cũng khựng lại, sầm mặt, vội ôm sách lật ra kiểm tra lại.
Tôi thở dài thườn thượt, trong lòng đầy thất vọng.
Thế nhưng chúng tôi không biết...
Cùng lúc ấy, tại Điện Diêm La dưới Địa Phủ, một đại hán tám thước, tóc đỏ râu rậm, đang ngủ ngon lành thì bật dậy như lò xo!
“Đứa nào?! Ai đạp đ.í.t lão tử?!”
Hai mắt hắn trợn trừng đỏ ngầu.
Ngoài cửa, tiểu quỷ nghe tiếng động hoảng hốt lao vào.
Diêm Vương liếc một vòng chẳng thấy ai, bèn ngồi lại uống ngụm trà, chậm rãi hỏi:
“Dạo này có chuyện gì lạ không?”
Tiểu quỷ cúi người thưa:
“Bẩm lão gia, gần đây địa phủ vẫn yên ổn. Có điều hôm nay chỗ Mạnh Bà tiếp nhận không ít linh hồn mới… Trong đó có vài người mang theo âm đức, chắc chắn lúc còn sống đã làm điều đại thiện.”
Diêm Vương gật gù, gõ nhẹ ngón tay lên bàn:
“Nếu đã mang âm đức, không thể bạc đãi. Truyền lệnh các điện, nghênh đón long trọng, ban cho họ thượng phẩm thai thân cho kiếp sau đi!”
Tiểu quỷ dập đầu:
“Lão gia anh minh!”
_HẾT PHẦN 10_
Tác giả vẫn còn làm tiếp nha còn có ngoại truyện nữa á các nàng muốn xem tiếp không taaa....