“Chào các bảo bối, ai có danh sách tội phạm truy nã mấy năm gần đây không? Gửi tôi so thử với, không thì tôi sẽ chụp mặt từng người cho mấy bạn xem tiếp nha!”
【Ủa? Không phải chị nó biết xem tướng hả?!】
【Tôi chuẩn bị vở ghi chú rồi đó, vậy mà chị kêu tụi tui tự tra?!】
Tôi thản nhiên:
“Xem tướng không dễ đâu mấy cưng. Tổ tiên có nói: Tướng do tâm sinh, nhưng cũng nói luôn: Không được lấy bề ngoài mà luận một người!”
“Nên xem tướng chỉ để tham khảo thôi. Nhanh lên, ai mà tra ra được, lần sau tôi cho người đó vuốt lông Vượng Tài!”
【Ơ… Vượng Tài là ai?】
【Nghe cái tên đã biết là chó rồi…】
Đám khán giả trong livestream rần rần, nhưng đúng là rất hiệu quả, rất nhanh họ đã gom được cả đống ảnh tội phạm truy nã mấy năm gần đây cho tôi.
Nhưng tôi soi tới soi lui, nhìn hết một lượt các người trong khoang…
Không má nào trùng khớp hết vậy.
“Lẽ nào… ba kẻ g.i.ế.c người này chưa từng bị truy nã?”
Tôi khẽ nhắm mắt, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.
Trong khoang, có người đã bắt đầu mất kiểm soát.
Một thanh niên bất ngờ đạp đổ xe đẩy của tiếp viên, hét toáng lên:
“Con mẹ nó! Dù gì cũng chết, đưa dù cho tôi nhảy ngay! Tôi không muốn c.h.ế.t ở đây!”
Hắn điên cuồng gào lên, lao về phía một nữ tiếp viên, hai tay bóp chặt cổ cô!
“Này! Anh làm cái gì vậy?!”
Mấy người gần đó lập tức lao tới can ngăn.
Nhưng tên thanh niên kia dường như đã lên cơn điên rất khó kiểm soát.
“Cút hết đi!” - Hắn vùng tay một cái, đ.ấ.m trúng một ông lão đang cố giữ tay hắn.
Ông lão “hự” một tiếng, ngửa mặt ngã thẳng ra sàn, nằm bất động.
Tim tôi thót lại!
Tôi chống tay nhảy vọt qua hàng ghế, tung một cú đạp thẳng vào n.g.ự.c gã thanh niên điên loạn kia!
Tôi cúi xuống đỡ ông lão dậy, nhưng ông đã bất tỉnh.
Tôi dùng ngón tay day mạnh vào nhân trung, nhưng ông hoàn toàn không có phản ứng.
Thanh niên bị tôi đá ngã giờ cũng đã tỉnh táo lại.
Thấy cảnh đó, hắn run rẩy:
“Tôi không cố ý! Tôi chỉ muốn mau chóng được về nhà thôi! Tôi đã hứa với ba mẹ là sẽ cùng đi xem Thế vận hội mùa đông… Tụi tôi nhiều năm rồi chưa gặp mặt…”
“Vậy cũng không thể đánh người!”
Đám đông tức giận, có mấy người quát lên. Một người đàn ông có vẻ là con trai của ông lão kia lập tức lao đến, tóm lấy cổ áo của thanh niên kia.
Còn tôi… sững người.
“Anh vừa nói… mình sắp đi xem gì cơ? Thế vận hội mùa đông hả?”
Thanh niên vừa khóc vừa gật đầu, móc ra từ ba lô ba tấm vé.
“Tôi thật sự không cố ý mà…”
Lúc này ông lão đã tỉnh lại. Người con trai vội vã đẩy tên thanh niên ra, chạy đến xem xét tình hình cha mình.
Tôi tránh sang bên, tiện tay cầm lấy điện thoại của một người đang quay video.
“Này, cô làm gì vậy?”
Tôi cầm điện thoại của cậu ta, so với điện thoại của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thời gian trên máy cậu ta: Ngày 30 tháng 1 năm 2022, 21:26!
Còn trên điện thoại của tôi: Ngày 30 tháng 8 năm 2024, 21:26!
Da đầu tôi tê rần!
Tôi quay ngoắt người, chạy như bay về khoang hạng nhất.
Hai người lên máy bay cùng tôi Cố Diệp và Doanh Câu…
Đã biến mất!
“Trời má ơi… chẳng lẽ mình… xuyên không rồi?!”
Phòng Livestream nổ tung:
【Hả? Xuyên không gì nữa vậy trời?!】
【Chưa bắt được ma nào đã có đứa phát điên rồi…】
【Cô ta tự cài thời gian điện thoại về năm 2024 hả, trời ơi năm đó mà còn livestream nữa à? Không phải người ta chơi vũ trụ ảo hết rồi chứ?】
【Cái này là có kịch bản đúng không? Nói thật đi, làm gì có ma chứ. Tôi chỉ thấy hiệu ứng đặc biệt trông khá ổn, miễn cưỡng xem tiếp. Mấy người đừng có tin thiệt nha? Có ai báo cảnh sát chưa?】
【Á! Tôi báo rồi nha! Mấy anh cảnh sát còn khen tôi tỉnh táo nữa đó!】
【Tôi cũng vậy luôn!】
【Hoa Của Cây Già Lam tặng 50 quả tên lửa nữa!!】
Tôi trợn tròn mắt.
“Ủa… fan mình dính mình… dữ vậy luôn đó hả?!”
Thưa các quý vị, tôi xác nhận là mình xuyên không thật rồi.
Chuyến đi này đúng là không uổng mà, không những mang theo điện thoại mà fan top 1 cũng bị tôi mang xuyên không theo luôn rồi.
Tôi ngẩn người nhìn phòng livestream của mình.
Giao diện hơi khác chút, có vẻ hơi hoài cổ một chứ chắc đây là phong cách năm 2022.
Số người xem bây giờ tụt xuống còn 262 người, nhưng chỗ chat thì hoạt động còn rầm rộ hơn cả lúc tôi có 10 vạn follow.
Có một nhóc con nghiêm túc nhắn tôi:
“Trước khi máy bay rơi chị nhớ nhảy lên tại chỗ một cái nha, biết đâu sống sót được đó chị!”
Tôi rối não toàn tập.
Ban đầu tôi nghĩ đây chỉ là một con quỷ mang theo quy tắc, cùng lắm thì truy tìm ba tên sát nhân trong cái đám người trên máy bay là được.
Chỉ cần nghiêm túc một chút cũng không khó xử lý.
Nhưng giờ thì sao? Tôi đột ngột xuyên không về quá khứ!
Mà mốc thời gian này… tám chín phần là cái chuyến bay từng gặp tai nạn mấy năm trước!
Tức là tai nạn đã xảy ra, mà hiện tại nó cũng đang bắt đầu!
Hai đầu giáp công!!
Tôi phát điên:
“Lúc mua vé máy bay không ai nói cho tôi biết… đây là vé combo Xuyên Không + Đầu Thai luôn hả?!”
Tôi ôm đầu, sợ đống dấu chấm hỏi trên trời sập xuống đè gãy cái cổ yếu đuối của tôi.
Lúc này Hoa Của Cây Già Lam nhắn:
【Đừng ôm đầu nữa. Thời gian không còn nhiều. Nếu không muốn c.h.ế.t chìm ở Thái Bình Dương, cô tốt nhất đi tìm manh mối đi.】
Tôi sững người.
Ơ đệch… fan top 1 của tôi lên tiếng rồi!!!
Trời đất chứng giám hình như đây là lần đầu tiên ảnh chịu nói chuyện với tôi luôn á?!
Trước giờ Hoa Của Cây Già Lam chỉ nạp tên lửa, chưa bao giờ comment lấy một câu.