Tôi ngờ vực:
“Tại sao không?”
Chị không đáp.
Đúng lúc đó, một dòng chữ đỏ bỗng hiện ngay trước mắt tôi:
【Cảnh sát đã tới cửa. Mau mở cửa, nếu không tất cả các người sẽ chết!】
Tôi giật mình!
Bởi vì dòng chữ đó lơ lửng giữa không trung, như hiệu ứng AR mọi người xung quanh không ai thấy, chỉ có tôi nhìn thấy được!
Cái quái gì vậy?!
“Hồng” này là ai? Tại sao cứ luôn nhắn tin kiểu này? Và… tại sao lại giúp tôi?
Tôi lập tức hỏi:
“Anh muốn nói gì đúng không? Anh có điều gì cần nhắc tôi đúng không?”
Vai trò của tôi ở đây, vốn dĩ là một người xem.
Dù có thể thấy nhưng không thể thay đổi điều gì.
Nhưng nếu họ muốn truyền đạt điều gì đó, vậy có lẽ… tất cả những gì tôi thấy đều mang mục đích là dẫn đường.
Chị gái không nói gì thêm.
“Hồng” cũng im lặng.
Tôi đứng dậy, men theo lối đi, hướng về phía toilet.
Tới nơi, tôi thấy ổ khóa cửa đã méo mó, còn có người đang cố mở nhưng không biết phải xoay kiểu gì.
Tôi lên tiếng:
“Để tôi!”
Tôi lùi lại một bước, rồi lao tới đạp mạnh một phát!
Rầm!
Cửa bật ra.
Ngay lập tức, tôi thấy một người đàn ông nằm gục bên trong.
Chắc chắn là chồng của chị gái kia, người cảnh sát nãy giờ chưa xuất hiện.
Người vừa nãy đang cố mở cửa reo lên:
“Tôi đã nói có người bên trong mà mấy người không tin! Mọi người mau tới xem đi, có người thật này!”
Tôi cười khẩy:
“Lo cứu người đi chứ đứng đó hét cái gì?! Ảnh sùi bọt mép rồi kìa!”
Tôi lập tức kéo người đàn ông ra khỏi toilet.
Nhưng ngay khoảnh khắc kéo được anh ta ra ngoài toàn bộ cabin lại bắt đầu thay đổi.
Cảnh tượng trước mắt như một cuốn phim bị kéo tua, mọi hành động bỗng tăng tốc.
Mọi người đột ngột xúm lại, tôi có cảm giác… mình vừa thúc đẩy cốt truyện tiến lên.
Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông dưới đất.
Lẽ ra người cứu anh ta phải là người đứng ở cửa khi nãy…
Nhưng tôi đã hành động trước.
Tức là tôi vừa thay đổi tiến trình của ký ức này?
Vậy có thể người đàn ông này chính là nhân vật trung tâm của thảm kịch MK7?
“Khụ!”
Người đàn ông đột ngột ho sặc sụa, rồi bật ngồi dậy.
“Ai?! Ai vừa tấn công tôi?!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta lảo đảo lùi lại hai bước, vẻ mặt vừa hoảng vừa giận.
Tấn công?
Tôi lập tức chú ý đến phản ứng của những người xung quanh.
Nếu suy đoán của tôi đúng, thì kẻ tấn công viên cảnh sát này chính là một trong ba sát nhân trên máy bay.
Gan của hắn cũng lớn thật đấy.
Là vì tiền? Hay còn lý do nào khác?
Mọi người cũng đã để ý đến tình hình bên này, ánh mắt đầy nghi hoặc và hoang mang nhìn sang.
Một tiếp viên vội vã chạy tới.
Người đàn ông đó khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cứng cáp, cơ bắp căng lên như dây thép.
Dù đã tỉnh táo và quan sát được mọi thứ xung quanh, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không hề lơi lỏng.
Chỉ đến khi thấy tiếp viên tới, anh mới bước lại gần, trầm giọng nói:
“Tôi là cảnh sát hình sự Giang Lan tên là Ngô Chí Đông. Giấy tờ của tôi để trong áo khoác ngoài ghế ngồi. Vừa rồi tôi bị người ta tấn công số người tấn công không phải là một người, mà là nhiều người. Tôi cần liên hệ ngay với mặt đất!”
Giọng anh ta nói rất nhỏ, nhưng với tư cách là khán giả trong đoạn ký ức, tôi vẫn nghe được từng chữ một.
Tôi tiếp tục quan sát xem cốt truyện sẽ phát triển ra sao.
Cô tiếp viên tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng nhờ chuyên môn quá vững, cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh:
“Mời anh Ngô qua bên này. Chúng tôi cũng có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Ngô Chí Đông có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn đi theo cô tiếp viên tới khu vực nghỉ của tổ bay, và ở đó anh mới biết máy bay đang gặp sự cố với động cơ.
Thời điểm trục trặc xảy ra, chính là ngay sau khi anh bị tấn công.
Tôi hỏi thẳng cô tiếp viên:
“Có khả năng nào… người trên máy bay đã phá hoại động cơ không?”
Kịch bản như bị đẩy nhanh lần nữa.
Cô tiếp viên lắc đầu ngay, không hề do dự:
“Không thể đâu. Các bộ phận quan trọng như động cơ đều được thiết kế để chịu được những điều kiện khắc nghiệt nhất. Vật liệu cũng là loại siêu bền, lại có nhiều lớp bảo vệ. Theo lý mà nói, không thể phá hỏng được.”
Theo lý mà nói, hả…
Tôi trầm ngâm suy nghĩ.
Sau đó tôi quay lại hỏi phòng livestream:
“Anh Hoa ơi anh còn ở đó không? Theo anh, có thể nào ba tên sát nhân mà cô gái xanh nhạt kia nói đều đang ở trên chuyến bay này? Và việc tìm ra sát nhân là lý do khiến tôi được đưa đến nơi này sao?”
Phòng livestream lại náo nhiệt.
260 người, 260 hành khách… tất cả nhao nhao nhắn tin.
【Tui hông biết! Mà nghe nói gửi tin được cộng 5 điểm kinh nghiệm nên tui nhảy vô chơi, có cơm không zậy?】
【Chủ phòng ơi, mở quay số trúng thưởng đi, lì xì một cái cho xôm!】
【Hahaha! Nhìn chị chủ phòng mặc áo đạo sĩ đi bắt ma xuyên về quá khứ tìm sát nhân! Cảnh sát liệu có nhận hồ sơ này không ta?】
【Đập c.h.ế.t hết là xong chuyện! =))】
Tôi trợn mắt:
“Mấy người vui là được rồi.”
Lúc này, Hoa Của Cây Già Lam cuối cùng cũng lên tiếng:
【Có thể. Nhưng đừng vội kết luận. Cô còn nhớ… vẫn còn một chiếc máy bay khác chứ? Cô hiện tại đang ở trên hai chiếc máy bay một chiếc ở hiện thực và một chiếc được dệt nên bởi ký ức. Nếu chiếc kia mới là nơi có ba sát nhân thật sự… thì sẽ có chuyện đấy.】
Tôi gật đầu, đập tay:
“Anh nói có lý! Vậy thì… tôi phải quay lại thôi!”
Hoa Của Cây Già Lam:【Quay lại?】
“Ừ. Quay lại.”
Tôi nhìn về phía Ngô Chí Đông.