Thiên Tài Giả Mạo

Chương 4



Tiễn cảnh sát đi rồi, tôi ngáp một cái.

Hứa Niệm nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Tôi vươn vai một cái, bước thẳng vào phòng ngủ của Hứa Niệm, không hề khách sáo ngả lưng xuống giường nó.

Khoảng năm phút sau, có tiếng bước chân.

Mở mắt ra, Hứa Niệm đã đứng ngay cạnh giường, mặt lạnh tanh nhìn tôi.

"Đây là phòng của tôi."

"Ừ."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

"Mời chị ra ngoài."

"Thế nếu chị không ra thì sao?"

"Đây là phòng của tôi."

Cứ lặp đi lặp lại mỗi câu đó thôi à?

Chẳng phải bài văn nào nó viết cũng được chọn làm văn mẫu sao?

"Sao? Cái giường này quý giá lắm à, mày thích nó lắm sao?"

Hứa Niệm lại im lặng, chỉ là mím chặt môi hơn, ánh mắt nhìn tôi càng thêm sâu thẳm.

"Nếu mày không thích thì cho chị mượn một đêm, cái giường mềm mại, cái chăn bông êm ái thế này chị mày mới được ngủ lần đầu.” 

“Chị không tiễn đâu, ra ngoài nhớ đóng cửa giúp chị."

Nhắm mắt lại, tôi mặc kệ nó.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng nó cũng rời đi, còn thật sự đóng cửa lại cho tôi.

Chỉ là động tác đóng cửa không được nhẹ nhàng cho lắm.

Hừ, hóa ra nó cũng có cảm xúc.

Tôi cứ tưởng nó thật sự thoát tục không dính bụi trần chứ.

Tôi xoay người, vùi mình vào trong chăn.

Những lời tôi nói với Hứa Niệm, thật sự không phải cố ý châm chọc.

Bởi vì trong căn nhà ba phòng một phòng khách này, không có phòng dành cho tôi.

Ban đầu thì có, đó là cái phòng sách nhỏ xíu, tối tăm nhất nhà.

Sau này khi Hứa Niệm bắt đầu học piano, để đặt được cây đàn trị giá mười mấy vạn, Thẩm Phương đã dọn sạch căn phòng của tôi, rồi ngăn một cái cửa kéo ở ban công.

Không gian ở đó quá nhỏ, đến giường đơn cũng không đặt vừa.

Thẩm Phương đành mua cho tôi một cái giường gấp.

Hứa Quốc Dũng không đồng ý: "Em làm thế quá đáng rồi đấy, để Tư Tư ở đâu?"

Thẩm Phương tỉnh bơ:

"Vậy thì làm sao được? Nhà chỉ có nhiêu đây thôi. Cô Bạch nói rồi, Niệm Niệm rất có năng khiếu với piano, có thể trở thành nghệ sĩ lớn. Vì Niệm Niệm, ai cũng phải nhường nhịn. Nếu con bé này mà có tài như Niệm Niệm, tôi cũng dốc lòng cho nó thôi."

Nghe xong, Hứa Quốc Dũng im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ thở dài rồi không nói gì nữa.

Từ đó, tôi sống luôn ở cái ban công chật chội đó.

Sống suốt gần mười năm.

Tôi đã từng hận Thẩm Phương, cũng hận Hứa Quốc Dũng.

Nhưng người tôi hận nhất chính là Hứa Niệm.

Nó thản nhiên tận hưởng mọi thứ, đối mặt với sự nghiêm khắc, bạc đãi, đánh mắng mà tôi phải chịu từ Thẩm Phương, nó chưa từng nói giúp tôi một lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi từng vô số lần nhìn nó với ánh mắt đầy hy vọng, rồi cuối cùng chỉ đổi lại là thất vọng.

Nó hận tôi, giống như tôi hận nó vậy.

Nhưng nó dựa vào cái gì mà hận tôi?

Đêm đó tôi ngủ chập chờn, mơ rất nhiều giấc mơ.

Trong mơ có Thẩm Phương, có Hứa Quốc Dũng. Nhưng nhiều hơn cả là Hứa Niệm và Chu Từ.

Hứa Niệm ngã xuống từ tòa nhà cao tầng, óc văng tung tóe, mặt mũi biến dạng.

Tất cả mọi người đều la hét, suy sụp.

Từng người lay mạnh vai tôi, chất vấn tôi: "Tại sao người c.h.ế.t không phải là mày?"

Những khuôn mặt dữ tợn dần hiện rõ, đó là khuôn mặt của Chu Từ.

Anh ta bóp cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao người c.h.ế.t không phải là cô?"

---------------

Giật mình tỉnh dậy, người tôi ướt đẫm mồ hôi.

Vừa mở cửa đã thấy Chu Từ đứng ở cửa, đối diện với Hứa Niệm, mặt đỏ bừng, vẻ mặt như nai con lạc lối.

Trông ngây thơ đến mức không thể ngây thơ hơn.

"Hứa, bạn học Hứa Niệm, chào buổi sáng. Bạn ăn sáng chưa? Tôi có mua một ít, bạn có muốn thử không?"

Anh ta khoe khoang giơ tay lên.

Đâu chỉ một ít, đây là cả đống.

Hứa Niệm giữ chặt cửa, không cho anh ta vào.

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy vẻ xa cách.: "Không cần đâu, cảm ơn bạn._Xin hỏi bạn đến nhà tôi có chuyện gì sao?"

Chu Từ khựng lại, ánh mắt lảng tránh, rồi dừng lại ở chỗ tôi.

"Tôi, tôi tìm Hứa Tư Tư."

Chu Từ có vẻ thất vọng, cả đường đi mặt mày ủ rũ, không nói một lời.

Ngay cả khi tôi tiện tay lấy đồ ăn sáng từ anh ta cũng không phản ứng gì.

Ăn xong một bát hoành thánh và uống một cốc sữa đậu nành, anh ta tiện tay đưa cho tôi một cái bánh bao thịt.

"Bánh bao bò Trần Ký này, cô lúc nào cũng bảo muốn ăn, tranh thủ lúc người ta chưa đóng cửa thì ăn nhanh đi."

Tôi khựng lại.

Bánh bao bò Trần Ký à, vỏ mỏng nhân nhiều, béo ngậy thơm lừng, lại có vị cay nhẹ, là món ăn sáng tôi thích nhất suốt những năm trung học, ăn kèm với một cốc sữa đậu nành tươi xay thì còn gì bằng.

Tôi đúng là đã nói rất nhiều lần là mình nhớ món ăn sáng ở quán này.

Nhưng Chu Từ chưa bao giờ đáp lại đề tài này.

Hóa ra không phải anh ta không nghe thấy, cũng không phải không để ý, mà chỉ là không muốn quan tâm đến tôi.

Suy nghĩ đến đây, tôi liền giơ chân đá mạnh vào bắp chân của Chu Từ.

Anh ta hít một hơi lạnh.

"Cô bị điên à."

"Lại phát điên rồi!"

“Anh không thèm để ý đến tôi? Tôi mới không thèm để ý anh.”

“Tạm biệt."

"Tạm đ gì, vĩnh biệt."

Anh ta tức tối hét lên với bóng lưng tôi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com