Giang Tế sững sờ một lúc, rồi đá liên tục mười cái:
"Đồ khốn, tại ngươi, tất cả là tại ngươi!!"
Miệng thì mắng, nhưng anh ta lại bật khóc:
"Hu hu hu... anh cả, anh cả đang ở đâu..."
Lâm Khê vỗ vai anh ta, nhẹ nhàng nói:
"Đừng khóc nữa."
Giang Tế quệt mũi, đôi mắt vẫn hoe đỏ:
"Em gái, anh cả là đống tro nào vậy?"
Giang Trì cạn lời:
"Anh mong anh cả biến thành tro đến thế sao?"
"Không phải... không phải." Giang Tế sụt sùi: "Anh cả giờ biến thành gì rồi?"
Lúc này, một con đom đóm từ kẽ đá bay ra, ánh sáng xanh le lói từ đuôi nó chớp nháy trong bóng tối.
Con côn trùng nhỏ bay vòng quanh ba người một lúc, rồi hướng về phía xa, biến mất trong màn đêm.
Giang Tế nhìn theo đốm sáng, trái tim như bị một bàn tay to lớn bóp nghẹt, nghẹn thở không nói nên lời:
"Anh cả biến thành đom đóm bay đi rồi, anh cả biến thành đom đóm bay đi rồi..."
Giang Trì bối rối, biểu cảm phức tạp:
"Anh cả lúc sống thì lạnh lùng, uy nghiêm, giờ lại hóa thành một con đom đóm bé nhỏ đáng yêu."
Lâm Khê lạnh nhạt nói:
"Đó chỉ là một con côn trùng bình thường. Các anh lại khóc nhầm mộ rồi."
Giang Tế đưa tay che mặt, có phần ngượng ngùng.
Giang Trì đút tay vào túi, hỏi:
"Rốt cuộc anh cả ở đâu?"
"Tàn tro của tượng thần ở đây, anh ấy chắc chắn ở gần đây." Lâm Khê nhắm mắt cảm nhận khí tức xung quanh.
Tất cả đều hỗn loạn, rối ren.
Khí tức của Giang Đình hoàn toàn biến mất.
Không tìm được.
Khoan đã... khí tức của chính cô!
Lâm Khê đẩy tảng đá lớn bên cạnh ra, một tia kim quang mờ nhạt hiện ra trước mắt.
Đó là... lá bùa bình an cô từng vẽ!
Ngày trước, khi còn ở nhà họ Giang, lúc cô một mình đuổi theo Thích Không, đã tiện tay ném lại một lá bùa.
Không ngờ, anh cả lại giữ bùa bình an bên mình.
Bùa bình an bảo hộ bình an, linh hồn của anh ấy nhất định không sao.
Lâm Khê hít một hơi sâu, dọn dẹp những viên đá nhỏ xung quanh.
Lá bùa nằm yên trên mặt đất, ánh sáng ngày càng yếu, gần như sắp tắt.
Cô cầm một góc bùa lên, cắn đầu ngón tay, nhỏ giọt m.á.u tươi vào, tăng thêm sức mạnh cho lá bùa.
Cô cảm nhận được, linh hồn của anh cả thật sự đang ở bên trong!
Giang Tế thấy cô lộ vẻ kích động, ánh mắt tràn đầy hy vọng:
"Anh cả biến thành lá bùa à? Lần này đúng chưa?"
Lâm Khê gật đầu:
"Linh hồn của anh cả ở trong bùa bình an... Không đúng!"
Cô lật qua lật lại lá bùa, cẩn thận kiểm tra.
Hình bóng mờ mờ bên trong bùa đã rách nát, chỉ còn lại ba hồn hai phách.
Con người có ba hồn bảy phách, thiếu một cũng không được.
Hồn phách không đầy đủ, không thể đầu thai chuyển thế.
Lâm Khê nhíu chặt mày:
"Anh cả thiếu mất năm phách."
Giang Tế sốt ruột đến mức dậm chân:
"Sao lại như vậy?"
Lâm Khê giải thích:
"Bảy phách lần lượt quản lý hỷ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục. Chỉ cần một cảm xúc được phóng đại sẽ sinh ra chấp niệm."
"Anh cả giữ lại ác và dục, tự để năm phách còn lại rời đi."
Giang Trì bình tĩnh phân tích:
"Trước khi đi, anh cả có nói với em rằng, anh ấy muốn tìm kiếm sự tự do của riêng mình. Có lẽ năm phách kia đã bay khắp thế gian, ngắm nhìn cảnh đẹp nhân gian rồi sẽ trở về."
Lâm Khê lắc đầu:
"Phách mang theo một phần ký ức của bản thể. Để lâu sẽ tiêu tán giữa trời đất, không thể tự động quay về."
Giang Tế nghiến răng:
"Vậy phải làm sao đây, em gái?"
Lâm Khê suy nghĩ một lúc, đáp:
"Hóa giải chấp niệm của anh cả, tìm lại năm phách."
Giang Trì xoa đầu ngón tay, kiên quyết nói:
"Chúng ta sẽ đi tìm. Dù là chân trời góc bể, núi đao biển lửa, nhất định phải tìm lại năm phách, hợp lại thành một anh cả hoàn chỉnh."