Tiểu đồng khinh bỉ nhổ nước bọt: “Mấy hòa thượng dưới núi lại bắt nạt người khác, rõ ràng nói không dối trá, mà toàn là những lời lừa gạt. Vậy mà thánh thượng đương triều vẫn sùng bái Phật giáo, chèn ép Đạo giáo.”
“Quán chủ, chúng ta đến vạch trần mấy hòa thượng đó đi.”
Linh Khê nghiêng đầu nhìn về phía ngôi chùa, ánh mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, nàng lặng đi hai giây rồi chạy tới.
Tiểu đồng bước nhanh theo sau: “Quán chủ, chậm lại chút.”
Khi hắn tới nơi, quán chủ đã một mình chọc giận toàn bộ hòa thượng tại hiện trường.
Một hòa thượng mập mạp chế nhạo: “Đây là hoàng gia tự, chó nhà ai mà dám làm càn ở đây?!”
Một hòa thượng gầy gò phụ họa: “Ồ, lại còn là nữ nhân, chốn Phật môn thanh tịnh, ngươi cũng dám bước vào?”
“Mau cút! Đừng ép chúng ta ra tay.”
Tiểu đồng sốt ruột giậm chân.
Hòa thượng tới bảy tám người, còn quán chủ chỉ có một.
Hòa thượng thì béo tốt, quán chủ thì mảnh mai yếu ớt.
Làm sao đánh lại đây?
Hòa thượng mập ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ha ha, sợ chưa?”
Hòa thượng gầy nhìn bằng ánh mắt đầy ác ý, nụ cười nham nhở: “Quỳ xuống dập đầu, có lẽ chúng ta sẽ tha cho ngươi.”
“Không chỉ dập đầu, còn phải... ha ha!”
“Đây chính là kết cục cho kẻ lo chuyện bao đồng!!”
Đắc tội với ai không đắc tội, lại đi đắc tội với nàng.
Quán chủ đời thứ ba của Nguyên Thanh Quán, Linh Khê.
Mỗi đời quán chủ đều là cao thủ, thậm chí có thể dẫn động thiên lôi, không hề quá lời khi nói cả núi Nguyệt Hàn đều do Nguyên Thanh Quán bảo hộ, chùa miếu cũng không ngoại lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm xưa sư phụ từng không phục, bị quán chủ đánh cho răng rơi đầy đất.
Ông ta vô cùng tâm phục khẩu phục, chẳng muốn mất thêm chiếc răng nào nữa.
Minh Tịnh chắp tay, thái độ cung kính: “Quán chủ, ngài đến chùa có việc gì chỉ giáo?”
Minh Tịnh do dự, khéo léo nhắc nhở: “Quán chủ, cậu bé là Lục hoàng tử hiện tại, vì vài lý do mà phải sống trong chùa. Nếu hoàng thượng hỏi đến, sẽ khó ăn khó nói.”
Linh Khê lạnh lùng: “Hoàng thượng thế nào là việc của ngươi, chẳng liên quan gì đến ta.”
“Hôm nay, ta nhất định mang cậu bé đi.”
Lời này vừa dứt, Minh Tịnh lập tức rụt rè.
Mẫu phi của Lục hoàng tử bị đày vào lãnh cung, cậu bé cũng bị hoàng thượng ném vào chùa, rõ ràng không được sủng ái.
Đường xa muôn trùng, có lẽ hoàng thượng đã sớm quên mất cậu bé.
Linh Khê tuy nhỏ tuổi nhưng mạnh hơn cả hai đời quán chủ trước, Minh Tịnh lại càng không muốn mất răng.
Ông ta xoa miệng, đáp lời: “Quán chủ, tùy ngài.”
Linh Khê xoay người rời đi: “Đi thôi.”
Tiểu Đồng nhảy nhót theo sau: “Ta đến đây!”
A Nghiêu do dự giây lát, rồi lặng lẽ bước theo.
Năm năm tuổi, mẫu phi bị đày vào lãnh cung; bảy tuổi, bị phụ hoàng đuổi đến chùa, chịu đủ mọi khổ sở.
Bị hòa thượng cười nhạo, đánh đập.
Đi theo nàng, chắc chắn không tệ hơn hiện tại.
Đường núi gập ghềnh, hành trình xa xôi, với một đứa trẻ mà nói, đó là thử thách cực kỳ lớn.
Tiểu Đồng đã quen leo trèo, không hề cảm thấy mệt mỏi.
A Nghiêu cắn chặt răng, từng bước một đi lên, đôi giày rách toạc, lộ ra những ngón chân m.á.u thịt lẫn lộn.
Hắn không sợ đau, sắc mặt vẫn như bình thường.
Tiểu Đồng hít một hơi lạnh, cảm thán: “Thật đáng thương, ôi trời ơi.”
“Quán chủ, hay để ta cõng cậu bé lên núi?”
A Nghiêu dùng hành động để từ chối, cố gắng bám sát phía sau Linh Khê, từng bước đều để lại dấu chân đẫm máu.
Hắn không phải kẻ vô dụng!
Hắn có thể tự mình leo lên!!
Hai canh giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đến lưng chừng núi.
Phía trước là một đạo quán cũ kỹ, biển hiệu trên cổng đề ba chữ lớn, Nguyên Thanh Quán.
Tiểu Đồng phấn khích giới thiệu: “Đây là đạo quán lớn nhất tương lai, đứng đầu thiên hạ, nơi tập hợp những bậc thầy tài giỏi nhất. Ngươi có thể đến đây là phúc phận to lớn.”
Y mở cửa, mấy bóng dáng mờ ảo liền bay ra.
“Quán chủ đã về!”
“Ôi, có người mới, là một đứa trẻ.”
“Ta thích nhất là trẻ nhỏ, tươi ngon quá, chậc chậc ~”
A Nghiêu sững sờ, hoảng sợ lùi lại phía sau.
Những thứ này không giống con người, có kẻ không có lưỡi, kẻ không có miệng, kẻ thì chẳng có đầu.
Tiểu Đồng đơn giản giải thích: “Đây là Tiểu Hoa, Tiểu Lục và Tiểu Cường, đều là hồn ma tạm trú ở đạo quán. Ngươi không cần sợ.”
“Tiểu Hoa mới c.h.ế.t năm nay, vì chấp niệm quá sâu; Tiểu Lục c.h.ế.t trăm năm trước, không muốn đầu thai; còn Tiểu Cường thì không thể đầu thai được…”
Tiểu Đồng càng nói càng hào hứng, không nhận ra rằng A Nghiêu phía sau đã sợ đến mức mặt trắng bệch, lùi hẳn vào góc.
Ma quỷ?!
Chuyện này đã vượt xa khỏi hiểu biết của hắn.
Linh Khê lên tiếng: “Đun nước, chuẩn bị tắm rửa.”
“Hiểu rồi, quán chủ.” Tiểu Đồng nở nụ cười ngọt ngào, chỉ huy đám hồn ma bắt tay làm việc.
Y quay sang cậu bé lấm lem bùn đất, giọng điệu như sói đội lốt cừu non:
“Lại đây, qua đây nào.”
A Nghiêu muốn chạy trốn nhưng không thể, bị đám hồn ma ép vào thùng nước, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.
Hắn sai rồi, hoàn toàn sai lầm rồi.
Nơi này còn đáng sợ hơn cả chùa.
Hắn có thể sống sót ra ngoài không?
Hắn không muốn chết.
A Nghiêu bị ép phải thay một bộ đạo bào, bị ép bước vào đạo quán, bị ép đến gặp quán chủ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, diện mạo thật của hắn lộ ra, môi đỏ răng trắng, đôi mắt đen láy như vì sao sáng, dung mạo thanh tú nhưng không mất phần cao quý.
Không quá mềm mại, cũng không quá cứng cỏi.
Tiểu Đồng cảm thán: “Ngươi là đứa trẻ đẹp nhất mà ta từng gặp. Dù ta chỉ mới gặp năm đứa trẻ sống, nhưng ngươi thật sự đẹp hơn hẳn bọn chúng…”