Hai người bước qua tiếng vỗ tay nhiệt liệt, qua những lời chúc phúc từ bạn bè và người thân, tiến vào biển hoa hồng rực rỡ.
Ánh mặt trời dát lên mặt đất một lớp ánh sáng vàng óng. Những đóa hồng muôn sắc rực rỡ lay động trong gió biển, như ngọn lửa tình yêu rực cháy.
Huyền Không đạo trưởng làm chủ hôn, vừa nói vừa lau nước mắt: “Hôm nay là một ngày đại cát… Hu hu, ta hơi kích động… Cảm ơn các vị đã đến hòn đảo này tham dự…”
Ông ấy càng nói càng xúc động, không thể dừng lại.
Bên dưới, ai nấy cũng phấn khích – có người cười, có người khóc, có người vừa khóc vừa cười.
Tiền Phú Quý nắm tay Trần Thanh Nghiên, Cô Thanh Thanh, Báo Kim Tệ, Điểu Phi Phi và Hùng Hạt Tử tụm lại thành một nhóm. Kỳ Văn Dã cùng Bạch Nhuyễn Nhuyễn mỗi người bế một đứa trẻ.
Lê Trì và Kim Lý bay lượn trên trời. Tộc hồ ly Đông Bắc chạy dưới đất. Giang Trì, Giang Tế cố nén nước mắt, còn Giang Đình lơ lửng một bên. Các ông bà lão nhiệt tình vỗ tay, tiểu tinh linh đứng xếp hàng trên thảm đỏ…
Lâm Khê cảm động đến rơi nước mắt: “Mọi người đều có mặt, thật tốt quá.”
Huyền Không đạo trưởng kết thúc lời: “Trên trời dưới đất, ai có thể đến đều đã đến. Thiên đường địa ngục đều đồng ý với hôn sự này.”
“Được rồi, ta không dài dòng nữa.”
“Chú rể, bây giờ cậu có thể hôn cô dâu của mình.”
Tiếng vỗ tay rần rần vang lên.
Cánh hoa hồng rơi như mưa.
Phó Kinh Nghiêu nhìn người bên cạnh mình, ánh mắt dịu dàng mà sâu lắng. Anh chậm rãi nói từng chữ: “Khê Khê, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh, chồng à.”
Lâm Khê kiễng chân, đặt lên môi anh một nụ hôn.
Ba ngàn năm chờ đợi, ba ngàn năm tìm kiếm, cuối cùng cũng đến ngày được gặp gỡ, yêu thương và ở bên nhau.
Quãng đời còn lại, họ sẽ không bao giờ rời xa.
Không chỉ có hai người, mà giờ đây, họ đã là một gia đình ba người.