Quý Hành giơ tay nhéo má ông ta: “Phú Quý, ông lại béo lên rồi, mặt to thêm một vòng, eo cũng tròn thêm một khúc.”
Tiền Phú Quý vuốt mái tóc xoăn vàng, cười ngọt ngào: “Cậu chẳng biết gì cả, đây gọi là mập mạp phúc hậu.”
“Từ lúc cưới xong, Thanh Nhi ngày nào cũng làm đồ ăn ngon, tôi ngồi ăn, nằm ăn, đứng ăn, nên mới hơi tròn hơn chút.”
“Cậu gầy như thế thì có ích gì, vẫn là cẩu độc thân.”
Quý Hành chịu một cú đả kích nặng nề, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi phải chiến đấu với bọn đã có vợ như ông, hừ hừ!”
Lâm Khê giục: “Lên xe, đi thôi.”
Quý Hành và Tiền Phú Quý cùng leo lên xe.
Nhà Ngô Nhạc không xa khu phố đồ cổ, chỉ mất hai mươi phút là đến nơi.
Xe từ từ dừng lại, Quý Hành và Ngô Nhạc xuống trước.
Lâm Khê vẫn không có phản ứng gì, mắt nhắm nghiền.
Tiền Phú Quý nhắc nhở: “Đại sư, đến rồi.”
Lâm Khê xoa hai bên thái dương, đầu vẫn hơi choáng, bụng thì căng tức, dạ dày như muốn đảo lộn.
Không ổn, cô muốn nôn.
Lâm Khê cố nén cảm giác buồn nôn, bước xuống xe, hít một hơi không khí trong lành để đè nén cơn khó chịu.
Tiền Phú Quý lấy ra một chai nước, đưa cho cô: "Đại sư, trước giờ cô đâu có say xe, sao hôm nay lại thế?"
Quý Hành nhận lấy chai nước, vặn nắp rồi đưa cho Lâm Khê, sau đó thân mật khoác vai Tiền Phú Quý: "Lâu rồi không ngồi xe của ông, cơ thể không quen, tôi cũng hơi chóng mặt đây."
Tiền Phú Quý lườm cậu ta một cái: "Đại sư, giải quyết xong chuyện này chúng ta đến bệnh viện Trung Tâm, Thanh Nhi đang ở đó."
Lâm Khê đáp hờ hững: "Đi thôi, bắt yêu trước đã."
Ngô Nhạc dẫn đường: "Nhà tôi ở tầng năm, mời đại sư."
Khi cửa vừa mở ra, một luồng yêu khí nồng nặc pha lẫn mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt.
Con yêu quái này thật mất vệ sinh.
Lâm Khê nhíu mày, lấy ra một lá bùa thanh lọc dán lên người.
Quý Hành đảo mắt nhìn quanh, rút một thanh kiếm đào nhỏ xíu, giơ ngang trước mặt: "Yêu quái đâu rồi?"
Tiền Phú Quý đập vào đầu cậu ta một cái: "Yêu khí nồng đến thế này mà tôi còn ngửi thấy, cậu theo đại sư hơn một năm, rốt cuộc học được cái gì hả?!"
Bị mắng vô cớ, Quý Hành không phục: "Có giỏi thì ông lên mà bắt yêu đi!"
Tiền Phú Quý chột dạ: "Đại sư, tôi không biết làm đâu."
Lâm Khê xoa trán: "Tôi đâu trông mong gì vào các cậu, đứng sang một bên hết đi."
Cô chỉ về phía cánh cửa bên trái: "Gọi con trai ông ra đây."
Ngô Nhạc xắn tay áo, để lộ một vết sẹo dài: "Đại sư, yêu quái này biết cắn người, cô cẩn thận đấy."
"Chỉ là tiểu yêu thôi mà." Lâm Khê khẽ gật đầu, ánh mắt trấn an: "Mở cửa ra."
"Vâng!"
Ngô Nhạc nuốt khan, run rẩy lấy chìa khóa. Còn chưa chạm vào tay nắm cửa, một tiếng rầm vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cánh cửa đổ sập.
Lâm Khê lập tức kéo cổ áo Ngô Nhạc, ném ông ta sang một góc, rồi tung chân đá bay cánh cửa.
"Dám hỏi ngươi là ai?"
Ngô Vũ, người bị yêu khí chiếm giữ, lập tức căng thẳng. Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt, mùi hương lạ lẫm và áp lực mạnh mẽ từ cô khiến hắn hoảng sợ.
Bằng bản năng nhạy bén của một con yêu, hắn hiểu rằng đối thủ quá mạnh.
Ngô Vũ lùi lại, ánh mắt trở nên tàn độc: "Ta biết rồi, ngươi là đạo sĩ chuyên g.i.ế.c yêu quái!"
"Không được qua đây!"
"Thêm một bước nữa ta sẽ cắn ngươi!"
Ngô Nhạc hét lên: "Đại sư, cẩn thận!"
Lâm Khê giơ tay ra hiệu "OK" một cách đầy tự tin rồi tiến lên, nhanh như chớp siết chặt cổ con yêu.
"Chó yêu tinh, ta cho ngươi hai lựa chọn."
"Tự ngươi chui ra, hoặc để ta lôi ra?"
Con yêu quái biết rằng nó chẳng còn lựa chọn nào khác.
Từ cơ thể Ngô Vũ, nó cuộn mình thành một cục, lăn ra ngoài, rồi co rúm lại ở góc tường.
Một con ch.ó vàng, mũi nhọn, lông xù, đuôi cong – đúng kiểu chó cỏ thường thấy.
Ánh mắt của Lâm Khê vẫn lạnh lùng, toát lên khí thế áp đảo.
Chó yêu tinh sợ đến run lẩy bẩy, rụt rè dụi vào chân cô, chẳng còn vẻ hung hăng khi nãy.
"…Gâu gâu…"
Ngô Nhạc kinh ngạc: "Xong rồi sao?"
Chỉ trong chưa đầy một phút, yêu quái đã biến thành chó ngoan.
Quý Hành và Tiền Phú Quý hùa theo: "Đỉnh chóp!"
Lâm Khê nhàn nhạt nói: "Vào đi."
Hai người kia lập tức bước vào, mỗi người đứng một bên như hai vệ sĩ ngờ nghệch.
Chó yêu tinh run càng dữ hơn. Trong lòng nó nghĩ: Người có vệ sĩ đi cùng chắc chắn cực kỳ mạnh.
Nó lập tức mở miệng, giọng run rẩy: "Tôi tên Tiểu Hoàng, chỉ mới 300 tuổi, vẫn là trẻ con…"
Lâm Khê thản nhiên hỏi: "Nói đi, tại sao chiếm thân xác người khác?"
Tiểu Hoàng ngồi bệt xuống đất, vừa khóc vừa sủa: "…Gâu gâu! Tôi muốn làm người để tìm ông nội thôi mà…"
Năm xưa, khi còn là một con ch.ó con, Tiểu Hoàng bị đám sói bắt nạt, tranh giành lãnh thổ. Nó thua thảm hại, suýt c.h.ế.t đói.
Một con ch.ó trắng xuất hiện, cứu nó rồi nói: "Chó vàng, tao cứu mày. Từ nay, mày phải làm cháu tao."
Tiểu Hoàng ngoan ngoãn đáp: "Gâu gâu!"
Chó trắng nuôi nấng, dạy dỗ nó, giúp nó trở thành yêu quái mạnh mẽ. Nhưng đến ngày nó quay về giành lại lãnh thổ, chó trắng đã biến mất.
Tiểu Hoàng tìm ông nội khắp nơi, nhưng không gặp.
Nó thút thít: "Tôi chỉ muốn tìm ông nội thôi… cô đừng g.i.ế.c tôi."
Lâm Khê nói: "Ngươi không được làm hại người. Không chỉ chiếm cơ thể người khác, ngươi còn cắn người bừa bãi, tội càng thêm tội."
Tiểu Hoàng ấm ức: "Chúng tôi là chó, cắn nhau chỉ là đánh nhau thôi. Không biết thì không có tội mà…"
Lâm Khê nắm cổ nó nhấc lên: "Đã bước vào thế giới loài người, thì phải theo quy tắc loài người."
Tiểu Hoàng ủ rũ: "Hiểu rồi…"
Ngô Nhạc cúi xuống đỡ con trai dậy. Dù yêu quái đã bị bắt, cậu ta vẫn bất tỉnh.
"Đại sư, yêu quái bắt được rồi, nhưng con tôi vẫn chưa tỉnh!"
Lâm Khê bước tới, ngón tay chạm nhẹ lên trán cậu.
Ngô Vũ hừ một tiếng, rồi mở mắt. Thấy bố mình, cậu ta òa khóc: "Bố!!"
Hai bố con ôm nhau, khóc đến đau lòng.
Đợi một lúc, Lâm Khê ho nhẹ.
Quý Hành hiểu ý, giơ mã QR ra: "Trừ phí xem quẻ, tổng chi phí bắt yêu, phí lên tận nơi, đá cửa và đánh thức, tất cả là 29.999. Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ."
Ngô Nhạc vội chuyển tiền, không ngừng cảm tạ: "Cảm ơn đại sư, sau này nhất định sẽ ủng hộ cô."
Lâm Khê nhếch môi: "Không cần. Tìm tôi chẳng có gì tốt cả. Tốt nhất là đừng gặp lại."
Ngô Nhạc gật đầu như giã tỏi: "Phải, phải."
Cô cúi xuống nhấc chó yêu tinh lên. Bất chợt, cảm giác chóng mặt ập tới, bóng dáng con ch.ó mờ đi.
"Đại sư!"
"Chị đại!"
Quý Hành giữ chặt chó yêu tinh, lắc mạnh: "Ngươi đã làm gì? Mau nói! Nếu không, ta lột da, rút gân, nấu thịt ngươi!"
Tiểu Hoàng hoảng hốt sủa ầm: "…Gâu gâu! Không phải tôi! Tôi có thể cứu cô ấy!"
"Nhanh lên!"
Tiểu Hoàng chạy tới, truyền linh lực vào cơ thể Lâm Khê: "…Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Lâm Khê tỉnh lại, lập tức tát một phát vào đầu nó: "Ồn ào quá!"
Tiểu Hoàng oan ức: Con người thật đáng sợ. Vừa bị đe dọa, vừa bị đánh.
Quý Hành vội hỏi: "Chị đại, vừa rồi chị làm sao vậy?"
Lâm Khê ngắt lời: "Không có gì. Tôi đã hiểu lý do hôm nay không được khỏe."
Quý Hành thắc mắc: "Lý do là gì?"
Tiền Phú Quý cũng tò mò ghé sát lại: "Là gì thế?"
Cả hai rướn cổ, căng tai nghe, biểu cảm tò mò giống hệt nhau.
Lâm Khê mỉm cười, đánh trống lảng: "Tiểu Hành Tử, cậu dẫn chó yêu tinh đến cục Quản lý Đặc biệt."
"Còn Phú Quý, ông đưa tôi về nhà."
Quý Hành không hiểu, cảm thấy như cô đang giấu điều gì.
Tiền Phú Quý nửa như đã hiểu, nửa như không.
Lâm Khê khẽ đặt tay lên bụng mình, ánh mắt dịu dàng vô hạn.
Cô mang thai rồi.
Tin vui này, cô muốn báo ngay cho Phó Kinh Nghiêu.