Lâm Khê tôn trọng ý muốn của con gái, giao cô bé cho Quý Hành rồi lao lên, giơ nắm đ.ấ.m đánh lệ quỷ.
Cảnh tượng đó khắc sâu vào trí nhớ Sơ Sơ.
Oa, mẹ thật lợi hại!
Cô bé học theo, tay trái đấm, tay phải đấm.
Sau này lớn lên phải giống mẹ.
Đột nhiên, một con ác quỷ từ sau cánh cửa lao ra, giương móng vuốt sắc nhọn xông thẳng tới hai người.
Quý Hành hoảng sợ hét to: "A a a! Chị đại cứu mạng!!"
Sơ Sơ rất bình tĩnh, giơ lên tấm Thiên Lôi Phù mà mẹ vẽ, khuôn mặt nghiêm túc như người lớn, miệng lẩm bẩm.
"Thiên lôi chấn động, tru diệt tà tinh!"
Một tia chớp lóe lên, ác quỷ tan thành tro bụi.
Quý Hành kinh ngạc: "Trời đất!"
Một người lớn đường đường chính chính lại được một đứa trẻ bảo vệ!
Sơ Sơ thấy chú sợ hãi, cố gắng vươn tay vỗ vỗ mặt cậu ta: "Chú Quý đừng sợ, có cháu ở đây mà."
Quý Hành: Đỉnh!
Không hổ danh con nhà chị đại, nhỏ tuổi đã đứng trên đỉnh thế giới, người thường không cách nào theo kịp.
Quý Hành nhanh chóng ôm lấy đùi cô bé: "Sơ Sơ, cháu lợi hại quá!"
Sơ Sơ nói bằng giọng trẻ con: "Mẹ cháu lợi hại."
Quý Hành lập tức sửa miệng: "Nhóc con, cháu nói đúng!"
Sơ Sơ dựa vào vai cậu ta, hít thở sâu một hơi.
Quý Hành đổi tư thế bế cô bé: "Sao vậy?"
"Chóng mặt, mắt cũng hoa."
"Sơ Sơ! Chị đại!"
Lâm Khê tiêu diệt xong lệ quỷ, kiểm tra trán con gái, truyền một chút linh khí cho cô bé.
Quý Hành lo lắng, giậm chân: "Nhóc con bị làm sao thế?"
Nếu Sơ Sơ có chuyện gì, người kia chắc chắn không tha cho anh!
Xong rồi! Xong rồi!
"Kiệt sức, ngất xỉu thôi." Lâm Khê bế lấy con gái, giải thích đơn giản: "Dùng Thiên Lôi Phù tiêu hao rất nhiều linh khí, với đứa trẻ ba tuổi quá sức rồi."
Sơ Sơ mở mắt, vẫn còn chút chóng mặt, giọng nói đầy mệt mỏi: "Mẹ…"
Lâm Khê dịu dàng dỗ dành: "Chúng ta về nhà, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi."
"Dạ dạ."
"Về sau mẹ dạy con dùng phù, không được tự ý làm bừa nữa."
"Sơ Sơ ngoan, nghe lời mẹ."
Nghỉ ngơi một lát, sắc mặt Sơ Sơ khá hơn, nhưng môi vẫn nhợt nhạt, nhìn giống như ba ngày ba đêm không ngủ.
Phó Kinh Nghiêu đứng ở cửa, chờ vợ con về, thoáng thấy khuôn mặt nhợt nhạt của con gái, lập tức lao tới.
"Sơ Sơ!!"
"Bố, con không sao mà."
Sơ Sơ không với tới đầu bố, chỉ có thể nắm lấy gấu áo anh, ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Bố, bố đừng trách mẹ, cũng đừng trách chú Quý, muốn trách thì trách con đi."
"Con tự chạy ra ngoài bắt quỷ, còn tiêu diệt được một con quỷ siêu to."
Phó Kinh Nghiêu bất đắc dĩ: "Con tên gì?"
Sơ Sơ ngẩn ra một chút, ngoan ngoãn đáp: "Sơ Sơ."
"Tên khác, tên thật ấy."
"Là… con không biết."
Mọi người đều gọi cô là Sơ Sơ, tên thật là gì chứ?
Phó Kinh Nghiêu kiên nhẫn dạy bảo: "Nhớ kỹ, tên thật của con là Thời An."
"Dù thời gian trôi qua, chỉ mong con luôn bình an."
"Bố hy vọng con an lành suôn sẻ, không gặp nguy hiểm hay bị tổn thương."
Sơ Sơ gật gù: "Con nhớ rồi, con tên là Sơ Sơ, cũng tên là Thời An."
Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay con gái, rồi nắm tay Lâm Khê, dắt vợ con vào nhà.