Tiền Phú Quý nhìn hai bàn tay đan vào nhau, cười đến mức không ngậm được miệng, trông lại càng ngốc nghếch hơn.
Một to một nhỏ, một béo một gầy, đúng là xứng đôi.
Tiền Phú Quý ngồi vào ghế lái, lái xe về nhà Thanh Nhi.
Ông ta đã đi con đường này rất nhiều lần, quen thuộc không gì sánh được.
Trần Thanh Nghiên ngồi ở ghế phụ, trong tay cầm một xấp báo cáo, sắc mặt càng lúc càng nặng nề.
“Phú Quý.”
“Hả?!”
“Anh đừng giảm cân nữa.”
Trần Thanh Nghiên nói một tràng thuật ngữ chuyên môn, tóm lại là nội tiết ông ta rối loạn, hạ đường huyết, huyết áp tăng cao, táo bón… đủ cả.
Tiền Phú Quý kinh ngạc: “Nghiêm trọng vậy sao? Anh mới giảm được hai mươi cân, giờ vẫn còn chín mươi cân.”
Trần Thanh Nghiên nhìn thẳng phía trước: “Có người khung xương to, có người sinh ra đã nhiều thịt. Chỉ cần không ảnh hưởng sức khỏe, dáng người nào cũng đẹp. Anh không cần phải giảm cân.”
Cô ấy đang an ủi mình.
Cô ấy đang quan tâm mình.
Tai Tiền Phú Quý đỏ bừng: “Anh có c.h.ế.t không?”
Trần Thanh Nghiên nghiêng đầu, giọng lạnh nhạt: “Có em ở đây, anh không c.h.ế.t được.”
Tiền Phú Quý cười ngốc nghếch: “Em là bác sĩ mà, chắc chắn có thể chữa khỏi cho anh, ha ha.”
Một lúc sau, Trần Thanh Nghiên bất chợt nói: “Anh dọn qua đây ở đi, em sẽ giúp anh điều dưỡng cơ thể.”
Bà ấy bình thản như đang nói một chuyện không liên quan.
Tiền Phú Quý không thể bình thản: “Hả! Ở nhà em!”
Trần Thanh Nghiên nhàn nhạt: “Không muốn thì thôi.”
Tiền Phú Quý hét lớn: “Muốn, Phú Quý muốn!”
Dọn đến nhà Thanh Nhi, hai người ở chung.
Điều này tương đương với việc sống thử!
Ông ta sẵn sàng cả vạn lần.
...
Tiền Phú Quý cười toe toét: “Chuyện là vậy đó, tôi không còn ở chỗ cũ nữa, giờ chuyển đến nhà Thanh Nhi, cần tìm tôi thì tới Thần Toán Đường.”
Quý Hành nghe xong, chua xót cảm thán: “Chậc chậc~ không ngờ ông lại như thế đấy, Phú Quý~~”
Tiền Phú Quý sờ mặt: “Da tôi có trắng hơn không, tóc có nhiều hơn không, còn…”