Nó không biết trời là ai, nhưng hiểu rằng nhờ khí tím của Lâm Khê, nó mới có đủ bảy sắc cầu vồng để vượt vũ môn.
Cá chép thổi bong bóng, "Lâm Khê, cảm ơn cô, ta sẽ mãi nhớ cô."
Lâm Khê mỉm cười, "Đó là cơ duyên của ngươi, ta chỉ góp chút ít, các ngươi trở về thôn Bích Lạc đi, chúng ta chia tay tại đây."
"Tạm biệt, Lâm Khê."
Kim long cõng Lê Trì bay về thôn Bích Lạc, cuối cùng họ cũng có thể trở về nhà.
Lê Trì khóc chia tay, "Đạo hữu, tạm biệt, có dịp đến thôn Bích Lạc chơi nhé."
Lâm Khê vẫy tay, tiễn họ rời đi.
Tối hôm đó, ở Đế Kinh, có người nhìn thấy một tia sáng vàng lóe qua bầu trời, thậm chí có người phát hiện trong đám mây có con rồng.
Lúc này, ở nhà họ Vương.
Vảy trên người Vương Thiến, Vương Hổ và Hồ Đào dần biến mất, cảm giác ngứa và đau cũng không còn nữa.
Vương Hổ vui mừng khôn xiết, "Tôi khỏi rồi, ha ha, tôi khỏi rồi."
Vương Thiến im lặng, ngồi đờ đẫn tại chỗ.
"Á! !"
Hồ Đào đột nhiên hét lên, "Mặt tôi, mặt tôi sao lại thành thế này?"
Trong gương, tóc bà ta bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn chi chít, da xám xịt, trông như bà lão tám mươi tuổi.
Hồ Đào đưa tay chạm vào mặt mình, chỉ thấy toàn đốm.
Bà ta không tin nổi, "Sao lại thế này? !"
Vương Hổ nằm bò bên bồn tắm, phát hiện mặt mình cũng đầy nếp nhăn.
Mỗi cử động cần rất nhiều sức lực, xương kêu răng rắc.
Cậlu ta kinh ngạc kêu lên, "Tôi cũng thành thế này! !"
Vừa hét lên, hai hàm răng của Vương Hổ rơi ra, rớt xuống nước phát ra tiếng "ục".
Cậu ta sợ hãi tột độ, "Bố... cứu con!"
Vương Lương Sơn nhìn kỹ hai người.
Vương Hổ và Hồ Đào dường như già đi mấy chục tuổi, trông họ như thuộc thế hệ khác so với ông ta.
Vương Hổ trông như vậy gọi ông ta là bố, thực sự rất khó chịu.
Trong ba người, chỉ có Vương Thiến là khá hơn chút, đuôi mắt cô ta có nhiều nếp nhăn, khuôn mặt trông trưởng thành hơn.
Vương Lương Sơn thở dài, "Hồ Đào, Vương Hổ, Vương Thiến, từ nay mấy người mỗi ngày phải theo bố bái cá chép vàng."
"Không!" Vương Hổ nắm c.h.ặ.t t.a.y ông ta, "Bố, cứu con! Con cá đó hại con thành thế này, cứu con! !"
Vương Lương Sơn lạnh lùng gạt tay cậu ta ra, "Nếu con không chịu bái cá chép vàng, thì hãy ở mãi trong phòng này, đến c.h.ế.t cũng không được ra ngoài."
Ông ta nhìn sang Vương Thiến và Hồ Đào, "Còn hai ngườ thì sao?"
Hồ Đào chìm trong nỗi đau đớn vì già đi, không để ý đến ông ta.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người hoàn hảo của bà ta, tất cả đều bị hủy hoại.
Vương Thiến lạnh lùng liếc qua mẹ và em trai, không do dự đứng dậy, "Bố, từ nay bố bảo con làm gì con sẽ làm nấy, con sẽ coi cá chép vàng là thần."
Vương Lương Sơn im lặng gật đầu.
Cả nhà, chỉ còn cô con gái này là có thể cứu được.
Vương Lương Sơn ra khỏi phòng, lập tức gọi người đúc tượng cá chép vàng bằng vàng.
Vương Thiến tự tay khóa chặt cửa phòng.
Hai người bên trong tỉnh lại, liều mạng đập cửa.
"Bố, thả con ra!"
"Vương Lương Sơn, tôi ra lệnh cho ông thả tôi ra!"
Kêu một lúc, họ mệt mỏi, nằm bò trên đất thở dốc.
Cơ thể người già không chịu nổi sự giày vò như thế.
Ba người tuy đã giải trừ lời nguyền, nhưng đều mất đi không ít tuổi thọ.
Vương Thiến mất hai mươi năm tuổi thọ, Hồ Đào mất ba mươi năm, Vương Hổ mất năm mươi năm.
Đời người không dài, Hồ Đào và Vương Hổ chẳng bao lâu nữa sẽ chết.
...
Lâm Khê tiễn cá chép vàng và Lê Trì xong, quay người về nhà.
Bầu trời trên đầu vẫn còn u ám, sấm chớp thi thoảng lóe lên, có nghĩa là cô lúc nào cũng có nguy cơ bị sét đánh.
Lâm Khê đi được hai bước, trước mặt bỗng xuất hiện ba người mặc đồng phục đen. Một người cầm kiếm tiền, một người cầm la bàn, một người cầm con trùng.
Bốn người nhìn nhau, không khí tràn ngập sự ngượng ngùng. Lâm Khê theo phản xạ lùi lại một bước. Không có khí tím bảo vệ, quả thật cô rất xui xẻo, chỉ muốn về nhà ngủ, sao lại gặp phải người mặc đồng phục chứ?
Cô thật sự không muốn vào đồn cảnh sát thêm lần nữa.