"Thái hậu muốn ngồi lên long ỷ rồi." A Hổ khẽ thở dài.
"Thập Nhị Cung vốn là môn phái lớn trong giang hồ, phân đà khắp thiên hạ, sau đó thiên hạ đại loạn... cho đến khi nữ quân Nguyên Tích Xuân bình định loạn lạc, chinh phục quần hùng, thành lập nước Huyền Liễu của chúng ta, bà ấy chính là Tỵ Xà Cung chủ năm xưa."
"Tương truyền, sau khi luyện thành Thần Thoát Quyết, có thể kích hoạt trận pháp cơ quan trong đại điển phong thiện, để một cuốn 'bí điển' mà Nguyên đế chôn giấu trăm năm trước xuất hiện."
"Quốc khố trống rỗng, thuật luyện kim được ghi lại trong bí điển đó, Ôn Thái hậu nhất định phải có được."
Ta nghe mà ngẩn ngơ: "Tâm pháp của Tỵ cung quan trọng như vậy, tại sao chúng ta còn phải luân phiên thay thế nhau từng đời?"
Đều đi luyện Thần Thoát Quyết chẳng phải tốt hơn sao.
A Hổ cười nhạt: "Thập Nhị Cung là một chỉnh thể, tất cả công pháp, đều không thể tự mình tu luyện đến đỉnh cao, càng về sau, những chỗ hiểm yếu, càng cần nội lực của sư phụ chỉ dẫn hỗ trợ."
Sư đồ truyền thừa, kế tục phát dương.
Đây là mong muốn của tổ sư sáng tạo ra mười hai bộ công pháp này.
Nói cách khác, nếu không có Thìn Long nội công thâm hậu, sẽ không có Tỵ Xà luyện thành Thần Thoát Quyết.
Trong tình hình hiện nay, Thìn Long rất quan trọng.
"Muốn điều tra chuyện của A Mão, ngươi trước tiên phải có tư cách tham gia."
"Hãy chứng minh cho ta thấy, Thìn Tứ."
Trời lạnh trăng trong, sương xuống đọng lại thành băng.
Ta ôm đầu gối, ngồi xổm trên bậc đá lạnh lẽo, trên lưng đeo một chiếc hòm sách to và nặng.
Ở sân sau Sở Yêu Cung, Ngọc Lâu phát hiện ra ta đang cuộn tròn người lại, ngạc nhiên hỏi: "Sao nàng lại ở đây?"
"Ai đ.á.n.h huynh?" Ta cau mày.
Dưới ánh trăng, Ngọc Lâu đang kéo một thùng nước vo gạo lớn, sắc mặt tái nhợt, dấu tay trên mặt càng thêm rõ ràng.
"Là nàng lại nhét ngân phiếu vào cửa, có một tiểu quan đi ngang qua định cướp, ta liền bị hắn cào một cái." Ngọc Lâu lảng tránh.
Chúng ta nhìn nhau hồi lâu, ngàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng nói nên lời.
"Ta... không còn nơi nào để đi nữa." Ta cụp mi xuống, vừa mở miệng liền làm nứt môi khô nẻ, gió lạnh thổi qua, đau rát.
Trước đây vẫn luôn sống ở chỗ sư phụ, sau đó Mão Nguyệt Các bị niêm phong, ta chỉ có thể đi ngủ ở khu nhà tập thể dành cho nữ.
Không ai thích mùi ở đó, có tiền rồi, đa số sát thủ đều sẽ ra ngoài tìm một nơi yên ấm.
Ta không có nơi nào để đi, do dự một hồi, không biết từ lúc nào đã đến đây.
Ngọc Lâu ra hiệu cho ta đi theo, hắn gõ cửa phòng quản sự, sau một hồi nói chuyện, liền lấy được một chiếc chìa khóa.
Ta tập tễnh đi theo hắn, vừa lạnh vừa đói, toàn thân đau nhức.
Dần Tam đúng là làm bằng đá, từ đầu đến cuối, hắn luôn đứng trên cao nhìn xuống, khoanh tay, chỉ dùng chân để đối phó với ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi chân đó chính là hai cây roi thép, nhanh như chớp, quét qua ta như đ.á.n.h quay.
Ta hết lần này đến lần khác leo lên đài luyện tập, chưa được mười hiệp, lại bị đá xuống... Cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi đau đến mức không đứng dậy nổi.
Vậy mà A Hổ cứ liên tục dụ dỗ ta.
Chỉ cần đ.á.n.h trả được một chiêu, là có thể lấy một cuốn sách từ tủ sách của A Mão mang đi.
Phía sau tòa nhà chính của Sở Yêu Cung, có một khu nhà riêng biệt, dành riêng cho những vị khách quý bao trọn những kỹ nữ, kỹ nam mà họ yêu thích, để độc chiếm nhan sắc.
Ngọc Lâu đi trước thắp đèn, chiếu sáng một tiểu viện độc lập tên là "Lạc Thủy Hiên".
Hắn dùng chìa khóa mở cửa.
Chịu đựng đến khi mở cửa, Ngọc Lâu thắp nến xong, ta đặt hòm sách lên bàn, ngửa mặt nằm xuống, hoàn toàn kiệt sức.
Mệt mỏi đau nhức khắp người, gần như muốn ngủ ngay tại chỗ.
Ngọc Lâu thay áo ngoài rồi lại đi ra ngoài, khi trở về, trên tay hắn xách một hộp thức ăn.
"Ta dùng nước luộc gà còn thừa nấu mì, trong bếp chỉ còn cái này thôi."
Hắn đỡ ta dậy, ngồi ngay ngắn bên bàn, rồi mới mở nắp hộp - mùi thơm ngào ngạt tỏa ra.
Một bát mì to và thơm ngon, ở giữa có ba quả trứng luộc tròn trịa, cùng với hành lá và lòng gà, thơm phức nóng hổi.
Hơi nóng phả vào mặt, cảm giác thèm ăn trỗi dậy.
Ta chợt nhớ đến chiếc bánh bao đậu đỏ nóng hổi ngọt ngào bảy năm trước, tim bỗng nhiên run lên, chua xót khó chịu.
Chỉ có thể vừa húp mì, vừa nuốt nước mắt vào trong.
"Ôi chao ôi chao, khó ăn vậy sao?"
Hắn giả vờ ngạc nhiên, giữ vai ta lại, dùng khăn ướt lau mặt cho ta: "Đừng động đậy, mặt mũi lem luốc hết cả rồi."
Ta vốn chỉ định lắc đầu, nhưng không nhịn được, ôm chầm lấy eo hắn, òa khóc nức nở.
"Bị đ.á.n.h bên ngoài à?" Hắn bất đắc dĩ thở dài.
"Ừm... Ta cảm thấy, cảm thấy mình thật vô dụng, ta là đồ bỏ đi..." Ta hít mũi, mắt đỏ hoe.
"Nói gì vậy, ta thấy nàng rất giỏi, tuổi còn nhỏ đã có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, giỏi hơn người khác nhiều." Hắn vừa vuốt tóc ta, vừa dịu dàng an ủi.
"Tiền thì có ích gì chứ?" Ta dùng khăn lau nước mắt, uể oải nói: "Những người ta yêu thương đều đã không còn nữa, bản lĩnh của ta luôn không theo kịp những người ta muốn bảo vệ..."
Cho dù là mở tiệm thêu, hay căn nhà ở quê, so với giá cả ở kinh thành đều rất bình dân... nhưng mẫu thân đã không còn nữa.
A Mão cũng không còn nữa...
Là đồ đệ, ta không biết gì về những gì sư phụ phải trải qua, để mặc cho thanh đao mà hắn yêu quý bị niêm phong trong Tội Nhân Đường, mà không có cách nào báo thù.
Nếu không phải A Hổ có ý định lợi dụng, e rằng, ngay cả sách của sư phụ ta cũng không chuộc được.
"Đây là những thứ ta kiếm được trong tháng này." Ta lấy ra từ trong lòng một xấp ngân phiếu, đưa cho hắn: "Huynh cứ giữ lấy đi, coi như là học phí sau này."