Thiên Tài Sát Thủ Trở Thành Công Chúa

Chương 2



Càng nghĩ ta càng tủi thân.



Nước mắt như hạt đậu đỏ sắp được bỏ vào nồi, từng giọt từng giọt rơi xuống, như thể tất cả bánh bao đậu đỏ ta từng ăn đều bị vứt bỏ.



Thật tệ, người này thật tệ.



Tại sao mỗi lần, mỗi lần đều bỏ rơi ta vào lúc ta quyến luyến nhất, không còn cầu mong gì khác...



Thấy ta khóc, Ôn Mộng Hàn mặt mày tái nhợt, loạng choạng vịn vào bàn trang điểm đứng dậy, lau nước mắt cho ta: "Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, ngoan nào, đừng khóc..."



Ta khóc càng thêm đau lòng.



Chỉ có A Mộng ở Sở Yêu Cung mới gọi ta là Tiểu Hàn.



"Rõ ràng, rõ ràng là huynh dạy ta, vết thương đau thì phải kêu, bị ủy khuất thì phải khóc..."



Ta ôm chặt A Mộng, hận không thể c.ắ.n hắn một cái: "Chúng ta đã sớm đồng tâm đồng mệnh rồi, tại sao huynh lại nghĩ rằng, nhìn thấy huynh chịu ủy khuất chịu khổ, ta có thể sống tốt?"



"Ta, ta rất bất an, muội đối xử với ta tốt như vậy, mà ta lại không có thứ gì tương xứng để cho muội..." Hắn vỗ lưng ta, thần sắc u ám, ánh mắt chất chứa muôn vàn tâm sự.



"Sao lại không có? Chỉ cần huynh vẫn còn yêu ta là đủ rồi!"



Ta vùi mặt vào lòng hắn, mặc kệ tất cả, đem hết tâm sự chất chứa trong lòng trút ra như nước lũ: "Ta chưa bao giờ quan tâm huynh là ai, ta chỉ thích con người huynh, chỉ muốn ở bên huynh, không cần ai khác."



Ôn Mộng Hàn cười t.h.ả.m một tiếng, lớp ngụy trang tan vỡ: "Nhưng ta phải yêu muội như thế nào đây?"



"Muội không cần ta, không cần tên nô tài, món đồ chơi này, muội muốn một người bạn đồng hành kề vai sát cánh, hắn phải là một người hoàn chỉnh, chứ không phải một cái xác không hồn."



Hắn ngã phịch xuống, sắc màu trên người dường như đều ảm đạm.



"Ta... không được nữa rồi..."



"Đã sớm hỏng rồi, không chỉ võ công, mà còn cả nơi này." Hắn chỉ vào tim mình, như đang xoa nắn một chi giả, đau cũng không rõ đau ở đâu, vừa ngỡ ngàng vừa bất lực.



Hắn vẫn không thể chấp nhận bản thân.



Không phải vì thân phận của Ngọc Lâu, không phải vì những trải nghiệm ba năm đó, hắn chưa bao giờ nhìn vào vết thương của mình sâu đến mức nào.



... Chỉ là hối hận, hối hận vì đã gặp ta ở đó.



Trong lúc mất võ công, lại mất trí nhớ, hắn đã dụ dỗ ta, xúi giục ta g.i.ế.t kẻ thù của hắn — Vương gia khác họ, Cố Kính.



Ai cũng được, bất cứ kẻ nào cũng được, chỉ cần giúp hắn g.i.ế.t người, hắn nguyện ý dâng hiến cả phần đời còn lại tàn tạ của mình.



Nhưng trớ trêu thay, ta lại là đồ đệ mà hắn yêu quý nhất, hắn đặt hết hy vọng vào ta để kế thừa sự nghiệp của mình.



Là A Mão - Địa chi sát tướng từng thuộc "Thập Nhị Cung".



Hắn đã "gặm cỏ non" bên cạnh mình.



Mười lăm tuổi, ta hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên trong sự nghiệp sát thủ của mình.



Trên đường đi, vì đồng đội bất cẩn, nguy hiểm trùng trùng, may nhờ ta xoay chuyển tình thế, nên được chia nhiều tiền nhất, tới tận sáu trăm lượng bạc.



Sát thủ trẻ tuổi tài giỏi không nên có ý định tiết kiệm tiền, nếu không tổ chức sẽ nghi ngờ, không tốt cho tiền đồ.



Thìn Lục đã nói như vậy.



Vì thế, hắn nói muốn dẫn ta đến những nơi tiêu khiển của người lớn, ăn chơi trác táng, hỏi ta chọn gì.



Ta chọn cái thứ ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Sở Yêu Cung là kỹ viện nổi tiếng khắp kinh thành.



Kỹ nữ bên trong, ai nấy đều thân hình yểu điệu như chim én, có thể múa trên mâm, eo thon chân nhỏ, một tay ôm trọn.



Ta một tay cầm một cái bánh bao đậu đỏ, vừa ăn vừa thổi nhân bánh nóng hổi, bên hông còn đeo thêm một túi để dành ăn khuya.



Nào ngờ, trong bóng tối có một đôi mắt đói khát, sáng quắc như sói.



Hắn hành động nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt, khi ta quay đầu lại, chỉ còn lại một cái túi giấy dầu trống không.



Hắn l.i.ế.m nhân đậu trên đầu ngón tay, chán nản nói: "Nhân chay."



Bánh! Bao! Đậu! Đỏ!!



Ta sa sầm mặt mày, định đòi lại công bằng.



Hắn khẽ mỉm cười, đặt ngón tay lên môi ta, giọng nói lười biếng:



"Suỵt, đừng lên tiếng, ta dùng thứ khác bù lại cho nàng."



Đầu ngón tay áp sát môi ấm áp, tim ta đập thình thịch.



Ngoài vị ngọt của đậu đỏ, còn có một mùi hương mật ngọt của trái cây chín mọng, thoang thoảng bên chóp mũi, thơm ngát, như thể chỉ cần thè lưỡi ra là có thể cuốn lấy nuốt vào bụng.



Tầng một hỗn loạn, tiếng hô quyền, tiếng hát vang lên không ngớt, người đông mắt tạp.



Dung mạo tiểu quan ẩn trong bóng tối, không rõ ràng lắm, nhưng giọng nói của hắn trong trẻo, như có làn gió mát thổi qua, có tác dụng giải rượu kỳ diệu, khiến người ta an tâm.



"Chậm thôi, có bậc thang."



"Ồ..." Ta theo bản năng đi theo.



Bước vào phòng.



Khi hắn gỡ tấm biển hoa mang tên "Ngọc Lâu" trên cửa xuống, ta mới bừng tỉnh, trong lòng thầm kêu khổ: C.h.ế.t rồi, phải trả tiền rồi!



Ngọc Lâu dáng người cao ráo, nhưng hơi thở lại yếu ớt, hắn quay lưng lại, lần lượt thắp sáng những cây đèn nến trong phòng.



Căn phòng ấm áp dần sáng lên, đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt của hắn.



Đây chính là Ngọc Lâu công t.ử của Sở Yêu Cung.



Hắn khẽ quay đầu lại, ngước mắt lên, ánh nến chiếu vào mặt, như phủ một lớp sa mỏng màu vàng... Nhưng đó là Phật quang, ta nghĩ vậy.



Tim đập thình thịch, như một con yêu ma vừa phá vỡ phong ấn.



Chỉ cần nhìn hắn ngước mắt lên một cái, đã bị vẻ đẹp thần kỳ này chinh phục, chấn động đến mức không nói nên lời.

 

Ta chẳng biết mấy chữ, không thể diễn tả hết vẻ đẹp của hắn.



Chỉ là, trong đầu như có một vị đại sư đang dùng sức đ.á.n.h chuông, tiếng chuông vang lên, vạn vật yên tĩnh, như thể tất cả mọi thứ đều ngừng lại.



Chỉ cảm thấy... Ừm, xong rồi, mười lăm năm lăn lộn giang hồ đã tan thành mây khói.



Ta ổn, cảm ơn, nhưng cả đời này ta chỉ có vậy thôi.



Tuy hắn đã trộm mất bánh bao đậu đỏ quý giá của ta, hu hu.



Nhưng ta thề sẽ không bao giờ trách hắn nữa, đều tại bánh bao đậu đỏ quá ngon!