Đó là một tiểu cô nương chừng mười tuổi, ánh mắt sâu thẳm, tóc ngắn ngang tai, mặc áo xanh, eo thon như rắn, bước đi không tiếng động.
Nàng tự xưng là người của A Hổ, ta cũng từng gặp nàng trong Thập Nhị Cung.
— Là đệ t.ử của Tị cung.
"Thìn Long sư phụ, đệ t.ử Tị Nhất." Nàng hành lễ theo quy củ của Thập Nhị Cung.
"Cung chủ muốn hỏi ngài, có muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế kia không?"
Ta cười lạnh: "Lão thái bà lắm mồm đó, bà ta lại muốn giở trò rồi?"
"Cung chủ quả thật đã nói dối, là để ép ngài luyện Thần Thoát Quyết, nhưng thứ được giấu trong cơ quan tế đàn của Nguyên đế, ngài thật sự không tò mò sao?"
"Liên quan gì đến ta?"
"Liên quan đến tất cả những người còn sống trong Thập Nhị Cung đã từng dùng Vinh Nguyên Đan."
Tị Nhất thong thả nói: "Ngài có biết, Nguyên đế đã c.h.ế.t mấy trăm năm rồi, tại sao Thập Nhị Cung nắm giữ võ công tuyệt thế, lại cứ phải bám víu trong kinh thành? Chẳng lẽ các đời cung chủ, đều cam tâm làm ch.ó săn cho hoàng thất sao?"
Ta ngồi thẳng dậy, nhạy bén nói: "Trong cơ quan, giấu t.ử mẫu cổ."
"Thìn Long sư phụ quả nhiên thông minh." Tị Nhất khen ngợi.
"Cao thủ tuyệt thế khó tìm lắm... Ngài nghĩ xem, nếu Thái hậu thuận lợi đăng cơ, bà ta sẽ tha cho ngài và A Mão tự do sao?"
Lại trải qua vài cuộc chính biến, sau khi Vũ Lâm quân thanh trừ một nhóm phần t.ử cực đoan phản đối Ôn thị, triều đình yên ắng, Thái hậu liền chuyển đến Cần Chính điện.
Hiện tại Vị Ương cung chỉ còn mình ta ở.
Thỉnh thoảng, trên mái hiên cao của Vị Ương cung, A Mão sẽ dừng lại một lúc.
Khi huynh ấy đến, ám vệ của Thái hậu sẽ tự động rời đi.
Ta nhận ra tiếng bước chân của huynh ấy.
Tiếc là, mỗi lần ta vừa xuất hiện để đuổi theo, huynh ấy liền rời đi.
Thông thường, khinh công của ta không đuổi kịp huynh ấy.
Ta không muốn huynh ấy đi nhanh như vậy, nên dứt khoát bê ghế ra ngoài.
Huynh ấy ngắm trăng, ta ngắm huynh ấy ngắm trăng.
Không ai nói gì, cũng không ai lại gần ai, nhưng hai trái tim cùng nhau cảm nhận màn đêm bao trùm trên đầu.
Đêm đó, trăng lạnh như lưỡi liềm, sương giá đêm tuyết. Chúng ta cùng nhau ngồi cho đến khi trời tờ mờ sáng.
Huynh ấy đột nhiên lên tiếng: "Trời sắp sáng rồi."
Ta ngẩn người nhìn huynh ấy: "Huynh... không giận ta nữa sao?"
Huynh ấy khẽ nhíu mày, nhảy xuống.
Ta lúng túng đứng tại chỗ, cúi đầu, không vội vàng nhào tới.
"Ngốc." Huynh ấy bước đến, phủi đi bông tuyết trên tóc ta.
"Huynh đừng ghét bỏ ta..." Ta nhìn huynh ấy tha thiết.
"Ta đảm bảo, sau này sẽ không làm loạn nữa, huynh đừng trốn tránh ta nữa được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A Mộng lắc đầu, bất đắc dĩ: "Không có ghét bỏ muội, là ta lừa gạt muội trước, chỉ là hành động đó... ừm, giống như con ch.ó nhỏ nổi điên, nhe nanh múa vuốt lao đến, thật đáng sợ."
Ta cúi đầu nhận lỗi.
Huynh ấy lại cười, xem ra thật sự không còn giận nữa.
"Năm ngày nữa, Thái hậu sẽ phong thiện tế trời." A Mộng nói đến chuyện chính: "Vì muội là hậu duệ của Nguyên Tịch Xuân, đến lúc đó, bà ta sẽ lấy một chút m.á.u của muội, để mở cơ quan tế đàn."
Ban đầu, Thái hậu cũng giữ lại không ít m.á.u của tiên đế, sau đó mới phát hiện, m.á.u đã mất hoạt tính không thể mở được tế đàn.
A Mộng nhìn ta chăm chú: "Đến lúc đó phải nhanh trí lên, mọi việc cứ nghe theo chỉ dẫn của ta, không được tùy hứng, biết chưa?"
Ta định nói gì đó lại thôi: "Sư phụ, ta..."
Huynh ấy xoa đầu ta, đặt ngón trỏ lên môi: "Suỵt, đừng lo."
Thiên Can sơn, thánh địa phong thiện.
Dưới chân núi là lăng mộ của các đời vua Huyền Liễu.
Nửa trên của cả ngọn núi khổng lồ, được tạc thành tượng Nguyên Tịch Xuân bằng thủ pháp di sơn đảo hải.
Công trình vĩ đại, tốn kém vô cùng, thành phẩm tuyệt mỹ, hùng vĩ tráng lệ, tất cả đều có thể gọi là kỳ quan ngàn năm.
Bà ngồi trầm tư, ánh mắt khinh thường, tay phải chống cằm, tay trái duỗi thẳng ra ngoài, đỉnh núi như năm ngón tay khum lại — ít ai biết, thứ được nâng niu trong lòng bàn tay cao nhất đó, chính là nơi đặt tổng đàn Thập Nhị Cung.
Toàn bộ quảng trường tế đàn hình vuông, như một bàn cờ dưới ánh mắt của Nguyên đế.
Lúc này, chúng sinh như quân cờ, rơi xuống đúng vị trí, tranh giành c.h.é.m g.i.ế.t.
Long bào của Thái hậu bị lột xuống, lả tả rơi rụng.
Không ai ngờ, phe phản đối Ôn thị vẫn ẩn mình và các tông thất trung lập, lại vào lúc này, như có người dẫn dắt, đồng loạt nổi dậy.
Sự phản công của A Hổ bắt đầu.
Ta vốn định ngồi trên núi xem hổ đấu, đợi cơ quan tế đàn mở ra, rồi tùy cơ ứng biến, nhưng lại bị người ta đẩy ra, trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
A Mộng dường như đã chuẩn bị từ trước, phối hợp ăn khớp với đồng minh của A Hổ, chậm rãi công bố thân phận của ta.
Cơ quan tế đàn sau khi nhỏ m.á.u từ đầu ngón tay ta, liền phát ra tiếng ầm ầm mà các đời thái t.ử đều được nghe thấy.
Thái hậu bị hai thị vệ giữ chặt, tức giận mắng: "Ngươi? Các ngươi! Dám lừa ta?!"
Ta cũng ngớ người.
Ta biết A Mộng có chuyện giấu ta, cố gắng phủi sạch quan hệ.
Nhưng vì t.ử mẫu cổ trong tế đàn, ta có thể đợi để hỏi sau, tính mạng của huynh ấy là quan trọng nhất...
Nhưng đây lại là vở kịch gì đây??
Huynh ấy vậy mà lại hợp tác với A Hổ?! Huynh ấy còn có thể hợp tác với A Hổ?
... A Hổ đã bán đứng huynh ấy không chỉ một lần.
A Mộng nhìn ta, vận nội công, truyền âm: "Hủy đi toàn bộ mẫu cổ trong mật đạo, yên tâm, A Hổ không biết muội đã tự do rồi."
Ta tức giận: "Còn huynh?!"
Huynh ấy nhỏ giọng: "Ta phải giữ bà ta lại, trở về tổng đàn để tiếp nhận quán đỉnh của bà ta... Bà ta vẫn còn nhăm nhe cơ thể của muội, cho nên, tuyệt đối không được mềm lòng, lát nữa nhìn thấy mẫu cổ, dù của ai, cũng phải hủy đi hết."
Vì mẫu cổ đều giống nhau, không phân biệt được của A Hổ, A Mão hay Thìn Long.