- Bọn người này có phải là xem ti vi nhiều quá hay không mà lúc nào cũng chọn nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất thế này.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, gần đây trên ti vi đang sốt bộ phim " Vương triều Ung Chính", trong đó có đoạn khi Nghiên Canh Nghiêu đi tìm quân chủ lực của địch, thì được quân sư Ổ Tư Đạo nói ra tích cổ: nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Bọn đào trộm mộ trước mắt kia chọn điểm dừng chân là nơi đối diện với cục công an này, chắc cũng là có suy nghĩ như vậy.
Khách sạn 4 sao này được trang hoàng hết sức xa hoa, cao hơn 20 tầng, ở Ô Lỗ Mộc Tề cũng được coi là tương đối sang trọng rồi.
Nếu không phải là Diệp Thiên rõ ràng cảm nhận được " ông chủ Cổ" đang ở đây, chắc là cậu cũng không nghĩ tới bọn đào trộm mộ đó có thể ở 1 khách sạn xa hoa như vậy. Việc này đối với những người suốt ngày tiếp xúc với người chết như bọn họ có chút không tương xứng.
Sau khi đi quanh khách sạn 1 vòng, Diệp Thiên đem chiếc ba lô trên vai đến trước quầy, đưa chứng minh thư ra rồi nói:
- Chị ơi, phiền chị cho tôi 1 phòng ở tầng thấp thấp 1 chút, tôi bị say thang máy.
- Nơi này chắc chắn không thể ra tay được, đúng là có chút không hay.
Diệp Thiên có chút khó xử, gãi gãi đầu.
Phải biết rằng, trong khách sạn đâu đâu cũng đặt camera. Nếu như mấy người này xảy ra chuyện gì trong khách sạn, Diệp Thiên nhất định không tránh khỏi bị tình nghi. Cậu cũng không muốn vì mấy tên đào trộm mộ này mà mình bị liên lụy.
- Bọn họ cũng không thể ở mãi trong khách sạn này được. Cho dù là đi nghỉ thì cũng phải ra ngoài đi chơi chứ.
Diệp Thiên tin rằng bọn họ không vô duyên vô cớ mà đến Ô Lỗ Mộc Tề này, tuyệt đối là có mục đích nào đó. Mình lúc nào cũng theo sau bọn họ nhất định sẽ tìm được cơ hội ra tay.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Diệp Thiên cân nhắc ra được 1 cách. Mở chiếc ba lô sau lưng, đem ra 1 tờ giấy màu vàng, sau khi ra ngoài khóa cửa phòng lại, ở trong phòng bận rộn làm việc.
- Con bà nó, đúng là vẽ bùa thật không phải là dễ dàng!
Nhìn từ bên ngoài thì tờ giấy màu vàng này vẫn giống như trước, nhưng nếu ai có thiên nhãn thì có thể phát hiện, trong tờ giấy vàng này ẩn chứa một dòng nguyên khí mờ ảo, tạm thời cũng được coi như là 1 tấm bùa.
Diệp Thiên chế ra lá bùa này chính là thủ đoạn vẽ bùa hư không, đem 1 phần nguyên khí trong cơ thể mình, dùng trận pháp ngưng tụ bên trong tờ bùa. Nếu có ai mà tiếp xúc với trận pháp này, nguyên khí vô hình bên trong trận pháp này sẽ len lỏi vào thân thể người ấy.
Nguyên nhân chế ra tấm bùa này chính là Diệp Thiên chỉ có thể nắm được động thái của mỗi một mình "ông chủ Cổ". Ngộ nhỡ mấy người kia tách ra hành động, Diệp Thiên sẽ không thấy gì cả. Vì thế nên vẽ ra tấm bùa này, sẽ khiến cho mình có thể cảm nhận được hành động của mỗi người.
Sau khi chế bùa xong, Diệp Thiên vào trong toilet, hí hoáy trước gương, 5 phút sau, mắt đã nhỏ hơn khá nhiều. Nếu như không phải người rất thân thiết thì sẽ khó mà có thể nhận ra được.
Việc này cũng là 1 kỹ năng Diệp Thiên học được khi hành tẩu giang hồ của lão Đạo sĩ. Lão Đạo sĩ đã từng hóa trang cho Diệp Thiên thành 5 người khác nhau, đi hỏi đường cảnh sát, không để lộ ra bất cứ dấu vết gì, thế mới coi như là thành công.
Mặc dù không thể hóa trang thần kỳ như Thuật Dịch Dung trong truyền thuyết được nhưng nó vẫn rất có ích. Cho dù bây giờ có đối diện với tên "ông chủ Cổ" kia, sợ là đối phương cũng không nhận cậu là ai cả.
Đội mũ lên, Diệp Thiên vui mừng ra khỏi phòng, đi thanh máy lên tầng 8, khi đi qua phòng "ông chủ Cổ", tờ giấy vàng trong tay không cẩn thận rơi xuống mặt đất.
Sau khi Diệp Thiên đến nhặt nó lên, thì ở trước cửa đó đã ngưng tụ nguyên khí của Diệp Thiên, chỉ cần ai ra vào phòng đó sẽ đều nhiễm dòng nguyên khí đó.
- Anh Ba, sư phụ sao rồi? Từ khi về đã vào trong phòng luôn, chúng ra rốt cuộc lần này là làm vụ mua bán gì vậy?
Nhóm người Địch Vượng tổng cộng có 6 người, người đến muộn nhất chính là Vương Thuận, cũng theo ông ta hơn mười năm rồi. Lão Nhị trước khi Vương Thuận gia nhập vào nhóm này, trong 1 vụ trộm mộ đã tử vong rồi.
Hiện nay nhóm người này ngoài Địch Vượng ra, thì phải kể Bưu Tử có cấp bậc là lão Tam nữa. Ông ta xưa này chưa hề xuống mộ, vẫn như là 1 cái bóng đi theo Địch Vượng, cũng coi như là tâm phúc của tâm phúc vậy.
- Sư phụ, lần này làm gì vậy? Ở trong nước tốt như thế này, chúng ta cần gì phải chạy ra nước ngoài chứ?
Đối với việc Địch Vượng nói ở Bắc Kinh sau khi làm xong nốt việc ở Tân Cương này thì sẽ ra nước ngoài, Vương Thuận có ý không đồng ý. Đừng có thấy hắn tuổi còn trẻ nhưng ở mấy chục thành phố nuôi cũng nuôi được 4, 5 cô nhân tình, nên không muốn chạy ra nước ngoài.
- Ừ, ta cũng suy nghĩ chuyện này cũng có chút không ổn. Để làm xong việc này đã, tiểu Thất, ngày mai con và chúng ta cùng lên núi, bây giờ về nghỉ ngơi đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL