-A Đinh, cậu có biết gì nhiều về ông tổ này không?
Sau khi ra khỏi phòng trà, Đỗ Phi kéo A Đinh đến quán cà phê ngồi, mặc dù Diệp Thiên không có mặt ở đây, nhưng lời lẽ của Đỗ Phi cũng không dám thất lễ nữa, ông ta thật sự đã bị Diệp Thiên dần cho no đòn lắm rồi .
Diệp Thiên có thể lên mặt trước Đỗ Phi, nhưng A Đinh thì không dám, vai vế của ông ta thấp hơn Đỗ Phi một bậc, liền cung kính nói:
-Tứ thúc, cháu cũng chỉ gặp qua hắn ta một lần, có điều vị đại sư La Trí Bính của tổng đường, cũng phải giữ phép trước mặt Diệp Thiên!
-Ồ? Đại sư La trước giờ không dùng tên thật ở bên ngoài, sao cậu biết được vậy?
Đỗ Phi nghe xong ngây người ra, ông ta và La Trí Bính xem như khá thân thiết, cũng biết được lai lịch của ông ta, người trong giang hồ này, ra ngoài hành sự nhất định phải che giấu tên tuổi, dù là người trong Hồng Môn, cũng không có bao nhiêu người biết được tên thật của ông ta.
A Đinh lắc đầu, nói:
-Vậy thì cháu không biết rồi, lúc ấy cháu có việc phải ra ngoài, khi trở về bọn họ đã bàn xong rồi.
Đỗ Phi lên tiếng hỏi, vừa nãy nói cái gì mà bùa này bùa kia, ông ta nghe chẳng hiểu mô tê ất giáp gì cả.
-Việc này thì cháu biết, Đường gia là vì chữa bệnh cho Tuyết Tuyết mới đến đây, lần trước Diệp Thiên cho Đường gia một lá bùa, sau khi Tuyết Tuyết đeo trên người, thì bệnh âm hàn không còn phát tác nữa, có điều lá bùa đó bị người ta đốt cháy rồi, lần này Đường gia muốn xin thêm một lá nữa.
A Đinh luôn theo bên cạnh Đường Văn Viễn, biết rất tường tận về sự việc này, còn những thay đổi về sức khỏe sau khi Đường Tuyết Tuyết đánh mất lá bùa, ông ta cũng nhìn thấy rất rõ.
-Diệp Thiên còn biết chữa bệnh à?
Trên mặt Đỗ Phi tỏ vẻ ngạc nhiên.
-Cháu cũng không biết, có điều Đường gia nói hắn ta là kỳ môn thuật sĩ gì đó, còn có thể nghịch ý trời thay đổi số mệnh nữa.
Mặc dù A Đinh đi theo Đường Văn Viễn đã nhiều năm, nhưng rất ít tiếp xúc với kỳ môn thuật sĩ, nên không hiểu rõ lắm.
-Kỳ môn thuật sĩ?
Nghe xong lời của A Đinh, trán Đỗ Phi không khỏi toát mồ hôi, ông ta đột nhiên nhớ lại người thanh niên tinh thần thất thường trong một buổi tiệc vào hai năm trước.
Bí ẩn làm Đỗ Phi băn khoăn suốt hai năm, lúc này cuối cùng cũng được giải mã, người thanh niên kia chính là bị Diệp Thiên làm phép, nghĩ đến hai năm trước Diệp Thiên đã có năng lực như vậy, Đỗ Phi cảm thấy rờn rợn trong lòng.
-Tôi nói cho ông biết, người bình thường muốn đến ở, cả cửa tôi cũng không cho vào, để cháu gái của ông vào ở là tạo hóa của cô ta, ông còn ra sức khước từ? Được, coi như tôi chưa nói gì, ông để cô ta ở khách sạn đi nhé!
Cả một tứ hợp viện kia của Diệp Thiên chính là một Tụ Linh Trận, linh khí trong viện dồi dào, e rằng tìm khắp thiên hạ, cũng không tìm ra nơi nào có thể sánh được với chỗ của hắn.
Cửu âm tuyệt mạch của Đường Tuyết Tuyết là bẩm sinh, nhiều năm như vậy kinh mạch, xương cốt của cô ta đã bị hàn khí xâm nhập không còn nguyên vẹn nữa rồi, chỉ có tịnh dưỡng trong tứ hợp viện một thời gian, Diệp Thiên mới có thể thi triển phép thuật chữa dứt bệnh cho cô ta.
Đương nhiên, Đường Văn Viễn không bằng lòng cũng chẳng sao, Diệp Thiên tự có cách khác, nhưng như thế, sức đề kháng của Đường Tuyết Tuyết sẽ yếu đi rất nhiều, lúc đả thông dương mạch cho cô ta, sẽ tăng thêm nhiều nguy hiểm.
-Thế… thế thì để Tuyết Tuyết vào ở vậy.
Nghe Diệp Thiên nói như thế, Đường Văn Viễn cũng hết cách, ông ta nghĩ, hiện nay cháu gái của mình ốm thế này, có lẽ Diệp Thiên cũng sẽ không nổi lòng háo sắc đâu nhỉ?
Diệp Thiên gật đầu, nghiêm túc nói:
-Được, ngày mai hai người đến đi, nhưng chỗ tôi không phải ở không đâu, phải trả tiền trọ.
Đường Văn Viễn gật đầu lia lịa, ông ta cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Diệp Thiên không nhắc đến tiền, ông ta cái gì cũng thiếu, cũng chỉ có tiền là không thiếu thôi! Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Diệp Thiên vốn định nói là mười vạn, nhưng nghĩ lại, vậy không phải là đã quá xem thường Đường Văn Viễn hay sao? Đường đường là phú hào nổi tiếng trong giới người Hoa, ở một tháng mới thu ông ta ba trăm vạn, truyền ra ngoài không phải Đường Văn Viễn cũng không còn mặt mũi nào sao.
Năm đó Đường Văn Viễn dùng mấy ngàn vạn để mua một món pháp khí của Diệp Thiên, không phải là vì muốn làm dịu cơn đau của cháu gái đó sao? Bây giờ Diệp Thiên chữa trị cho cô ta chỉ mất có ba ngàn vạn, tính ra Đường Văn Viễn vẫn còn có lời.
-Bao…bao nhiêu?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói giá thuê nhà, Đường Văn Viễn tưởng là tai mình có vấn đề, vội hỏi một lần nữa, ông ta thật sự bị ngạc nhiên trước mức giá này, ngay cả mấy lời Diệp Thiên nói trước đó về nấu thuốc xem bệnh cũng nghe không rõ ràng.
Nhìn thấy dáng vẻ như gặp phải quỷ của Đường Văn Viễn, Diệp Thiên khó chịu, nói:
-Một ngày một trăm vạn, Lão Đường, ông là người có hàng chục tỷ, không phải ngay cả chút ít tiền này cũng không đồng ý trả chứ?
-Chút…chút ít tiền?
Đường Văn Viễn cười gượng, ông ta đúng là có tiền thật, nhưng đó cũng là tiền mồ hôi nước mắt, người có tuổi đời giống như ông ta, bình thường sống rất tiết kiệm.
Hơn nữa Đường Văn Viễn gần như đã ở qua tất cả các khách tốt nhất trên thế giới, phòng đắt tiền nhất mà ông ta ở, một ngày cũng chỉ có mấy chục ngàn USD mà thôi, theo như ông ta biết, giá mà Diệp Thiên đưa ra tuyệt đối là tiền phòng mắc nhất trên toàn thế giới.
Nếu Diệp Thiên nói chữa lành bệnh cho Đường Tuyết Tuyết, lấy mấy ngàn vạn, thì Đường Văn Viễn cũng chẳng sửng sốt gì mà sẽ đồng ý ngay, nhưng hiện nay chỉ mới ở nhà hắn ta mà đã thu tới mấy ngàn vạn, trong lòng Đường Văn Viễn khó chịu vô cùng.
Không phải ông ta tiếc tiền, mà là cảm thấy tên nhóc trước mặt này quá gian xảo, chẳng khác nào xem mình như món mồi béo bở để lừa, điều này khiến Đường Văn Viễn cảm thấy bực tức trong lòng.
-Này Lão Đường, tôi nói ông nghe, ông đừng khó chịu, chỗ đó của tôi, người khác dùng một trăm vạn cũng không vào ở được.
-Chê tôi quá đáng thì ông có thể không đến ở mà, tôi đâu có cầu cạnh gì ông chứ!
Diệp Thiên không để tâm, buông tay xuống, hắn ta nghĩ rằng, bản thân hắn đã nhân từ quá rồi, nếu không đã trực tiếp đòi ông ta một trăm triệu, xem ông ta có đưa hay không?
Trước đó nghe nói con trai của một đại phú hào Hồng Kông bị bắt cóc, bọn cướp thét đến một tỷ, tên đại phú hào kia đến cuối cùng không phải cũng phải ngoan ngoãn móc tiền ra đó sao? Đường Văn Viễn cưng chiều cháu gái của mình như thế, ba đến năm trăm triệu chắc cũng đồng ý đưa thôi nhỉ?
Chỉ có điều một là Diệp Thiên từng được sư phụ dạy bảo, làm người phải chừa đường lui cho mình, phàm là việc gì cũng không thể làm quá quá đáng, nghề nghiệp như thế nào thì thu tiền như thế đó, nhất thiết không được nổi lòng tham.
Hai là, Diệp Thiên cũng không muốn tìm hiểu sự quan trọng của Đường Tuyết Tuyết trong lòng của Đường Văn Viễn, nên mới dùng tiền thuê nhà thay cho tiền thuốc men, nhưng xem ra ông ta hình như có chút không vui? Lẽ nào bản thân Diệp Thiên đã quá đề cao địa vị của Đường Tuyết Tuyết trong lòng của ông ta?
-Ta…ta, được rồi, cứ làm theo lời cậu đi, nếu ta muốn vào ở, cũng sẽ đưa tiền cho cậu!
Đường Văn Viễn vốn muốn nói sẽ đưa cháu gái về Hồng Kông, nhưng định mở miệng lại thôi.
Trong lòng Đường Văn Viễn hiểu rõ, tên nhóc trước mặt này dù rất hám tiền, nhưng cũng là có bản lĩnh thật sự, hôm nay nếu ông ta tức giận bước ra khỏi cửa, có lẽ sau này phải mở to mắt mà nhìn cháu gái chết vì bệnh.
-Có thế chứ, Lão Đường, không phải tôi nói gì ông, nhưng làm người phải hào phóng một chút, nếu không cũng không tương xứng với thân phận của ông mà, tôi vừa chữa bệnh lại cho ở trọ, một ngày mới có một trăm vạn, mấy người lời quá rồi còn gì!