Hơn nữa người này có tam quyền dài, cái gọi là tam quyền chính là 2 gò mà và trán, cả 3 thứ này đều rất to, và rất cao, đây cũng là tướng mạo khắc chồng.
Vốn 2 người này một mình xuất hiện đều không phải là vấn đề gì quá lớn, thế nhưng hai người này lấy nhau, Diệp Thiên không phải hỏi nhiều cũng biết thừa là chồng bà ta đã không còn trên nhân gian này rồi.
Diệp Thiên hơi lắc đầu, ánh mắt chuyển sang cô gái đứng bên cạnh quý bà này, cô gái này không quá 23 tuổi, đứng bên cạnh bà cô này, cao hơn hẳn 1 cái đầu, chắc là cao khoảng 1m7.
Cô gái trông rất xinh đẹp, thế nhưng có 1 chút cương khí, khí chất anh hùng, phối hợp chiếc quần bò với áo sơ mi trắng, làm tôn nên vóc dáng trước mặt mọi người, khiến cho người khác có cảm giác cô này rất hiên ngang mạnh mẽ.
- Ấy?
Diệp Thiên đột nhiên dừng ánh mắt lại. Chăm chú nhìn vào chỗ ngực của cô gái, 2 cái khuy áo chỗ đó không cài lại, lộ ra xương quai xanh và nước da trắng ngần.
- Nhìn cái gì vậy. Đồ nhà quê, chưa thấy con gái bao giờ à?
Diệp Thiên không ngờ cô gái đó vô cùng nhạy cảm, mình chẳng qua mới liếc mắt nhìn 1 cô gái đó đã phản ứng trừng mắt nhìn qua.
- Chị Định Định, anh Diệp Thiên nhìn chị lúc nào chứ? Anh ấy là người tốt đấy.
Đường Tuyết Tuyết đứng bên cạnh rất thân với cô gái này giúp Diệp Thiên biện minh.
- Hắn... hắn, người tốt cái gì chứ, Tuyết Tuyết, sau này em đứng xa hắn ra 1 chút, chị thấy hắn ta đích thực là 1 tên lưu manh.
Cô gái bị Đường Tuyết Tuyết hỏi đến đỏ mặt, mặc dù tính cách thẳng thắn, nhưng cũng không dám nói Diệp thiên đang nhìn chằm chặp vào ngực của mình.
Sau khi nghe thấy cô gái đó nói vậy, lúc Diệp Thiên còn chưa có phản ứng gì, Đường Văn Viễn cũng giật mình, vội vàng khiển trách:
Hơn nữa Diệp Thiên quan sát cảm ứng khí cốt, phát hiện cái cô tên Liễu Định Định này rõ ràng là đã luyện qua công pháp đạo gia.
Mặc dù công phu của cô gái này chẳng đáng là bao, nhưng vẫn âm thầm tạo 1 cảm giác quen thuộc cho Diệp Thiên vì vậy khi nãy Diệp Thiên mới ngắm nhìn cô ta 1 hồi lâu như vậy.
- Hừ, đại sư cái gì, hắn ta mà là đại sư, thì trên thế giới này đâu đâu cũng có đại sư hết.
Cô gái hình như không nể mặt Đường Văn Viễn, miệng lạnh lùng hừ 1 tiếng.
- Chị Định Định, chị đừng nói nữa, anh Diệp Thiên thực sự là 1 người tốt, bệnh của em cũng là do anh ấy chữa khỏi cho đấy!
Đường Tuyết Tuyết cũng không biết Diệp Thiên sao lại đắc tội với Liễu Định Định, thế nhưng nhìn thấy tình thế không đúng như thế, liền dỗ dành kéo cô gái này sang 1 bên.
- Khụ khụ, trẻ con không hiểu chuyện ý mà. Để tôi giới thiệu, vị này là Diệp Thiên đến từ Bắc Kinh, còn vị này chính là bà Cung Tiểu Tiểu của tập đoàn Thiên Hoa.
- Em gái, Diệp đại sư là thầy tướng số bói toán phong thủy cái gì cũng giỏi, anh cũng mất kha khá mới mời cậu ấy đến đây được đấy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.com
Đường Văn Viễn tuy rằng ít hơn chồng Cung Tiểu Tiểu hơn 10 tuổi nhưng bọn họ trước kia đến từ Thượng Hải, Đường Văn Viễn vẫn coi 2 vợ chồng là đồng hương, quan hệ bình thường cũng rất tốt.
Bởi vì chồng của Cung Tiểu Tiểu bị bắt cóc bặt vô âm tín, dẫn đến Cung Tiểu Tiểu kiện tụng 7,8 năm với cha mẹ chồng, Đường Văn Viễn không muốn nhìn thấy hoàn cảnh bạn cũ như vậy nên mới ngỏ ý mời Diệp Thiên giúp đỡ.
- Diệp đại sư, ông nhà tôi mất tích đã 8 năm rồi, bây giờ không biết sống chết thế nào, Tiểu Tiểu tìm đủ mọi cách cũng không thấy tin tức của chồng, phiền đại sư bói cho 1 quẻ, Tiểu Tiểu cảm kích ngài vô cùng!
Tuy rằng cảm thấy có chút kinh ngạc với độ tuổi của Diệp Thiên, thế nhưng Cung Tiểu Tiểu là bạn tốt lâu năm với Đường Văn Viễn, bà biết Đường Văn Viễn không phải là loại người ăn nói lung tung, nếu đã tôn sùng Diệp Thiên như vậy, nhất định người này phải có chỗ hơn người.
- Chồng của bà... như vậy đi, bà kể tình hình tung tích 8 năm trước 1 chút, sau đó nói ngày tháng năm sinh nữa.
Diệp Thiên vốn định mở miệng nói thẳng, nhưng nhìn bộ dạng bi thương của người phụ nữ này, định nói ra nhưng lại thôi.
Cung Tiểu Tiểu vốn không để ý đến sắc mặt của Diệp Thiên, tự bản thân mình nói, tâm trạng cũng chìm đắm trong ký ức không vui đó.
Tình cảm Cung Tiểu Tiểu với chống rất tốt, ban đầu mới nhận được điện thoại tống tiền, còn tưởng rằng chồng mình đang đùa, nhưng sau 2 ngày không có tin tức gì của chồng, bà bắt đầu sốt ruột.
Đúng lúc này, bọn cướp lại điện thoại đến, bắt Cung Tiểu Tiểu đem 80 000 000 đô la vào 1 tài khoản được chỉ định, và hơn nữa không được phép báo cảnh sát.
Lúc đó sau khi Cung Tiểu Tiểu tích góp được hơn 40 000 000 đô la, nghe theo bọn cướp gửi vào 1 tài khoản ngân hàng, nhưng trong 2 ngày cuối, bọn cướp lại không liên lạc đòi số tiền còn lại.
Bọn cướp bị bắt thú nhận hành vi bắt cóc chồng Cung Tiểu Tiểu, thế nhưng lúc giải thoát Phó Nghi, lại phát hiện ra chuyện khác.
Hai tên thủ phạm nói tối hôm đó sau khi nhận được tiền chuộc, Phó Nghi đã lẻn bỏ chạy, bọn họ cũng không đuổi theo cho nên cũng không tiếp tục đòi tiền chuộc nữa, vội vàng rời khỏi Hong Kong.
Mặt khác, mấy người tội phạm khác lại nói kiểu khác về chồng của Cung Tiểu Tiểu, nói là bị hai tên thủ phạm đẩy xuống vùng biển quốc tế, hai bên đều không công nhận bên nào đúng, vì thế Phó Nghi bị rơi xuống, cuối cùng cũng trở thành vụ án không giải quyết.
Cho nên bao nhiêu năm như vậy, Cung Tiểu Tiểu ngoài muốn kiện tụng tài sản của con trai với cha mẹ chồng ra vẫn chưa thôi tìm kiếm người chồng bị lưu lạc, chỉ có điều 8 năm qua rồi, vẫn bặt vô âm tín.
- Đây cũng là 1 người đáng thương.
Sau khi nghe Cung Tiểu Tiểu kể lể xong, Diệp Thiên hơi lắc đầu, sự thật đã vô cùng rõ ràng, hai tên thủ phạm kia trên tòa án đã nói dối.
Diệp Thiên biết, kỳ thực người đàn bà trước mặt này cũng biết rất rõ, chẳng qua là bà ta không muốn tin mà thôi.
Vạch ra vết sẹo đã luôn làm người khác đau lòng, sau khi lấy ngày sinh tháng đẻ của Phó Nghi từ chỗ Cung Tiểu Tiểu, Diệp Thiên bấm ngón tay phải suy diễn 1 hồi, lát sau nhìn về phía Cung Nhỏ Nhỏ nói:
- Bà Cung, thứ cho tôi nói thẳng, chồng của bà đã không còn trên nhân thế này rồi.
- Cái gì?
Mặc dù thời gian 8 năm đã làm bà ít đau xót hơn rất nhiều, hơn nữa từ tận đáy lòng bà cũng thừa nhận chuyện chồng đã không còn rồi, nhưng Cung Tiểu Tiểu và chồng là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, sau khi nghe những lời này của Diệp Thiên, người chao đảo.
- Cậu nói xằng bậy cái gì thế, có thể gieo quẻ bói toán như cậu sao? Ngay cả quẻ bói cũng không có, lừa ai được chứ?
Cô gái kia đứng cạnh Cung Tiểu Tiểu, 1 tay đỡ Cung Tiểu Tiểu, nói:
- Dì Tiểu Tiểu, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, ông ngoại con cũng không dám nói là chú đã qua đời, hắn là cái thá gì cơ chứ!
Ánh mắt cô gái nhìn về phía Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường, trong đó còn hàm ẩn 1 chút ý định khiêu khích, Diệp Thiên nhìn thế liên tục lắc đầu, chẳng may ngắm nhìn ngực của cô ta 1 chút dẫn đến bị truy kích mãnh liệt như thế này sao?
- Liễu Định Định, ai dạy cháu nói những lời như vậy? Nhanh xin lỗi Diệp Thiên đi!
Sau khi cô gái nói xong, Đường Văn Viễn thực sự tức giận, nói lại Diệp Thiên là khách mình mời đến, sao có thể để cho 1 hậu bối xấc xược như vậy được chứ?
- Cái gì, chính hắn mới ăn nói lung tung đấy!
Địa vị của ông ngoại Liễu Định Định ở Hồng Kông cũng hết sức có tiếng, cô từ nhỏ đã quen gặp những người này rồi, cho nên cũng không thèm nghe lời ông lão Đường.
- Lão... lão Đường, để tôi nói với cô ta.
Đường Văn Viễn đang lúc tức giận đến ria mép dựng ngược trừng mắt lên thì Diệp Thiên khoát tay nói:
- Tôi không chỉ tính ra là Phó tiên sinh đã không còn trên nhân thế này mà còn có thể tìm được hài cốt của ông ấy, không biết thế này có được coi là chuẩn không?