Tuy rằng đây là lần đầu tiên giải thạch, nhưng hai tay Diệp Thiên nắm lấy đá mài khá ổn, một người thường xuyên tự mình giải thạch như Văn Loan Hùng chỉ nhìn là có thể nhận ra ngay.
- Haha, cậu ta còn giỏi hơn tôi nhiều đấy…
Thấy Văn Loan Hùng khích lệ Diệp Thiên, Tả Gia Tuấn không khỏi nở nụ cười, nhưng nghe Văn Loan Hùng nói mà thấy kinh ngạc, ông ta có thể nghe ra, Tả Gia Tuấn không phải là lời khách sáo.
- A, sư huynh, bên trong hình như có màu xanh.
Tả Gia Tuấn đang nói chuyện cùng Văn Loan Hùng, thì tiếng của Diệp Thiên vang lên.
- Cái gì? Giải ra màu xanh á?
Tả Gia Tuấn vội vàng đi đến, dán mắt vào nhìn, ngây cả người.
Nguyên nhân khiến Tả Gia Tuấn sững sờ, cũng không phải là thấy được màu xanh kia hiện ra rõ ràng như thế nào, mà là giật mình vì tốc độ giải thạch của Diệp Thiên.
Tay Diệp Thiên đã dùng bao nhiêu sức thế chứ, nếu như không phải đá mài này bị mài mòn không được, Diệp Thiên phỏng chừng có thể đem khối nguyên thạch một mạch mài nát thành bụi phấn.
- Sư huynh, đây được tính là đổ tăng không?
Nhìn thấy Tả Gia Tuấn im lặng, Diệp Thiên huých ông ta một cái.
- Hả? Hiện ra màu xanh đương nhiên là tăng rồi.
Tả Gia Thấn chấn tĩnh lại, vội vàng lấy nước lau sạch mặt mài, sau đó lấy ra một cái đèn pin huỳnh quang, sau khi mở ra thì nhìn kĩ vào mặt đã mài.
- Không thấy được chủng loại, lại nhìn thấy màu xanh, khối đá này cũng đổ tăng mạnh rồi à!
- Mau giải ra đi, xem xem Phỉ Thúy bên trong to như thế nào, rốt cuộc là tính chất ra sao?
Một tiếng đổ tăng của Tả Gia Tuấn lại thu hút mọi người xung quanh, bình thường dưới tình huống này, giống như loại Hắc Ô Sa có giá không cao như loại này chỉ cần ra màu xanh là tăng mạnh rồi.
- Diệp huynh đệ, không tồi đâu, vận may của cậu thật là không thể chê vào đâu được, Tả đại sư, ông giải tiếp đi.
Văn Loan Hùng chúc Diệp Thiên, ông ta chơi cược thạch không phải là để kiếm tiền, chỉ như là cảm nhận được cái cảm giác trong thời khắc mài ra được Phỉ Thúy mà thôi.