Nơi có người, tự nhiên có đất buôn bán. Tuy rằng đầu năm nay nhiều người xem thường những hộ cá thể, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ lẳng lặng phát tài, cửa rạp chiếu phim không chỉ có sạp bán hạt dưa, mà còn bán cả kem cây cùng dưa hấu, tiếng hét xé gió không dứt bên tai.
Bên cạnh sạp bán hạt dưa, có một người dùng giấy báo quấn chiết thành ống giấy hình nón, có người mua hạt dưa rồi, chủ quầy cầm muôi xúc hạt dưa vào trong cái ống giấy đấy, một ống hai phân tiền, nhưng thật ra cũng không đắt lắm.
Mua xong hạt dưa cho Diệp Thiên, Phong Huống có chút không yên lòng, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh tìm hiểu, còn đặc biệt đưa Diệp Thiên đi lên bậc thang, dường như đang tìm ai đó.
Hơn nữa đây là thời kì huy hoàng nhất của điện ảnh Trung Quốc. Giống như bộ phim " Thiếu lâm tự" được chiếu từ mấy năm trước, một tấm vé có giá 1 hào, vậy mà gộp lại ước tính hơn một triệu phòng bán vé, rất nhiều người thậm chí còn xem đi xem lại mấy lần, có thể tưởng tượng được cái mức độ hưng thịnh của điện ảnh lúc bấy giờ, chỉ cần làm ra một bộ phim là sẽ có rất nhiều người đi xem.
Bên trong mọi người đã ra về hết rồi, tâm lí những người đợi ở bên ngoài cũng thấy ngứa ngáy chân tay, òa vào như ong vỡ tổ. Vốn dĩ còn coi như ngoài cửa rất yên lặng, vậy mà lúc đó lập tức vang lên những tiếng thét đuổi đến chói tai.
-Nói anh đấy, chen gì mà chen chứ, người đằng sau từ từ hẵng đi…
-Thằng nhóc kia, lại muốn trốn vé hả, đi ra kia đi, cẩn thận không tôi đưa cậu đến đồn công an đấy!
Chị béo soát vé kia có giọng thật là kinh khủng, tiếng hét lên có thể so sánh với cái loa có công suất lớn, ngón tay to như củ cà rốt, đuổi những đứa trẻ có ý định trốn vé ra ngoài, hai con mắt như Hỏa Nhãn Kim Tinh.
-Anh Phong, chúng ta cũng vào thôi, vào muộn nhỡ không còn chỗ ngồi thì sao?
Mặc dù Diệp Thiên có vóc dáng nhỏ, nhưng mắt lại rất tinh, nhìn thấy cách đấy hơn 10m có hai cô gái mặc váy hoa ô vuông đang nhìn thẳng về bên này, vội vàng kéo tay Phong Huống.
Nhìn thấy hai cô gái đó, Phong Huống nét mặt tươi tỉnh, cũng chẳng quan tâm đến Diệp Thiên nữa, một bước đã xuống được bốn năm bậc đi ra đón.
-Diệp Thiên, đây là chị Hồng, kia là chị Doanh Doanh, nhanh, chào chị đi…
Đón hai cô gái, nói vài câu, rồi Phong Huống dẫn đường phía trước. Ba người bước lên bậc thang, chào hỏi Diệp Thiên xong, Phong Huống nhìn cô gái phía bên trái, nói:
- Đây là con giám đốc Diệp của bọn anh.
Chức danh giám đốc này là do Phong Huống nghe được từ chỗ ông ngoại, cảm thấy uy phong hơn cách xưng hô là chủ nhiệm hay quản đốc gì gì đó, không chỉ phong chức danh như vậy cho riêng Diệp Đông Bình, đến bản thân Phong Huống cũng có chức vụ là phó giám đốc.