- Không đến 300 năm, thế nhưng cũng khoảng đấy.
Mạnh Hạt Tử 2 tay run rẩy cầm 1 con dao nhỏ ra, tước 1 mảnh sâm nhét vào miệng, sau khi suy nghĩ 1 lát, thì cắt 2/3 cho vào trong miệng.
Giá nhân sâm mọc hoang ai cũng biết, Mạnh Hạt Tử lúc này cũng sợ mấy người Quách Tử Sâm nổi lòng tham mờ mắt, dựa vào tình hình hiện nay của mình, chắc chắn đánh không lại mấy tên trai tráng đó.
Tác dụng bổ khí của nhân sâm quả là nhanh chóng, mấy phút sau khi đưa miếng sâm vào trong miệng, sắc mặt khô vàng của Mạnh Hạt Tử đã tái nhợt lên, tiếp đỏ xuất hiện 1 tia hồng hào.
Lại nghỉ hơn nửa giờ nữa, Mạnh Hạt Tử đã có thể hoạt động được, lập tức đứng lên, sau khi thu dọn 1/3 chỗ nhân sâm còn lại, gỡ khẩu súng săn trên tường xuống rồi cầm cái trống của mình, nói:
Kỳ thực Mạnh Hạt Tử cũng không thiếu tiền, người có thể tung hoàng ở núi Trường Bạch, ai mà không có đến trăm vạn? Sở dĩ lần này hắn ra tay như vậy, hoàn toàn là bởi vì trong lòng ghen ghét với Hồ Hồng Đức.
Lần này Mạnh Hạt Tử cũng hiểu được Hồ Hồng Đức đã biết chuyện này có liên quan đến mình, hắn biết tính cách của Hồ Hồng Đức, 2 người bây giờ đã là không chết không ngừng rồi, thương thế của hắn chưa hồi phục, không thể đợi chết ở đây được.
Nghe Mạnh Hạt Tử nhắc tới Hồ Hồng Đức, sắc mặt Quách Tử Sâm hiện ra sự sợ hãi, 1 người thanh niên không cao lắm lên tiếng:
- Mạnh gia, nếu không… chúng ta liều mạng với tên Hồ Hán Tam đi, 5 người 5 khẩu súng, tôi không tin là chúng ta không tiêu diệt được hắn? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Man Ngưu, ngươi cho rằng Hồ Hồng Đức làm bia ngắm sống cho ngươi, đứng đó để ngươi bắn chắc?
Sau khi biết được Diệp Thiên mới đấu pháp hư không với người khác, Hồ Hồng Đức lúc này hối hận không kịp, sớm biết thuật pháp có thủ đoạn như vậy, lúc trước ông đã không coi nó như rác.
Diệp Thiên hít 1 hơi thật sâu, sau khi nghỉ ngơi 1 lát, mới nói:
- Đối phương là người đạo Tát Mãn, tôi bị thương 1 chút thôi, thế nhưng người đó mất hơn nửa mạng rồi, lão Hồ, có khả năng chính là tên Mạnh Hạt Tử ông nói đó!
Tuy rằng vừa rồi thần thức phóng ra đều tiêu tan hết, nhưng trong nháy mắt giao đấu với Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên cũng cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Cái loại hơi thở này có chút kỳ quái, tuy rằng cũng là linh khí, nhưng hoàn toàn không giống với nguyên khí thuần túy trên thế gian này, hình như có 1 chút quỷ dị không diễn tả bằng lời được, đó tuyệt đối không phải mà Mạnh Hạt Tử tự mình tu luyện ra được.
Thế nhưng 2 người khoảng cách quá xa, Diệp Thiên cũng không có cách nào tra xét sự huyền bí của đạo Tát Mãn, thậm chí sau khi thuật ấn Sư Tử ra ngoài, thì kết quả ra sao cậu cũng không biết được.
Hồ Hồng Đức trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, vô cùng đau đớn nói:
- Quả nhiên là hắn, Diệp Thiên, cậu yên tâm, tôi không tha cho hắn đâu.
- Hắn không ở chỗ đó đợi ông đến gõ cửa nữa đâu, lão Hồ, yên lặng 1 chút.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Tiểu Tiên sắp tỉnh rồi, con trai ông cũng sốt ruột lắm, gọi bọn họ vào đi.
Không bị Mạnh Hạt Từ kìm hãm nữa, trận pháp mà Diệp Thiên vẽ hư không trên người Tiểu Tiên đã có tác dụng, hấp thu tinh khí trong dẫn tấm hồn về hết.
Bác sĩ Lưu cũng cảm thấy khó thở, vừa rồi ông vào kiếm tra phòng, cũng bị đám người Hồ Đại Quân cản lại, nói là có người bên trong châm cứu cho Hồ Tiểu Tiên, không cho ông quấy rầy.
Thế này rõ ràng là không tin vào bệnh viện rồi, bác sĩ Lưu vừa rồi nhịn lại không gõ cửa, nhưng lúc này Hồ Hồng Đức mở cửa ra, ông lại tức giận bước ra.
Lời nói của người khác Hồ Hồng Đức có thể không nghe, nhưng ông lại cực kỳ cung kính Diệp Thiên, lập tức không đôi co với tên bác sĩ nữa, nói với con trai:
- Đại Quân, các con vào trong đi, Tiểu Tiên sắp tỉnh rồi!
- Tiểu Tiên sắp tình?
Nghe thấy cha nói như vậy, mấy người Hồ Đại Quân vui mừng khôn xiết, cùng nhau lần lượt vào phòng bệnh, vị bác sĩ Lưu đó nghĩ 1 lát rồi cũng đi vào.
- Châm… châm kim còn chưa rút ra sao?
Sau khi đi vào trong phòng, mọi người đều thấy mặt vào ngục bụng Hồ Tiểu Tiên đang bị châm kim, trong lòng cũng tin mấy lời nói trước đó của Diệp Thiên, cậu ta đúng là châm cứu cho Hồ Tiểu Tiên.
Chỉ có điều bọn họ không biết, đây là Diệp Thiên cố ý chưa rút ra, hơn nữa kim châm ở chỗ ấn đường trên mày của Hồ Tiểu Tiên có tác dụng định thần, sau khi rút ra, Hồ Tiểu Tiên có thể tỉnh dậy ngay.
Nhìn thấy mọi người vào, Diệp Thiên nói:
- Bây giờ nhổ ra đây, Hồ Tiểu Tiên mấy ngày rồi không ăn cơm, có thể cơ thể có chút suy nhược, mấy người đi mua cháo đi, tốt nhất là cho thêm 1 miếng nhân sâm, để cô ấy bồi bổ hạ khí.
- Vâng, vâng, tôi… tôi lập tức đi!
Mẹ Hồ Tiểu Tiên lập tức trả lời, thế nhưng thân thể vẫn không động, bà không thể tin lời nói của Diệp Thiên được, muốn tận mắt thấy con gái tỉnh lại.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, không nói thêm điều gì, đi đến bên cạnh Hồ Tiểu Tiên, ra tay nhanh như gió, nhanh như điện rút 6 cây kim trên người Hồ Tiểu Tiên ra.
Mọi người trong phòng đều ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nét mặt Hồ Tiểu Tiên, cô gái giống như là đang ngủ say vậy, lông my đột nhiên động đậy, ánh mắt cũng mở dần ra.