- Lão già này chọn được nơi này, cũng không biết vì sao mà hắn tìm được nơi này nhỉ?
Từ vết tích khi vào trong cửa động có thể thấy được lúc đầu cái cửa động này rất nhỏ, được Mạnh Hạt Tử cải tạo mới khiến người có thể chui qua được, chắc là phát hiện ra nơi này, cũng là có chuyện mà người ta không biết được.
Kỳ thực lúc đầu Mạnh Hạt Tử đuổi theo 1 con chồn bạc vào đến nơi này, con chồn bạc đó chui vào trong này mất tích, Mạnh Hạt Tử bố trì bẫy ở cửa động, đau khổ chờ 5 ngày, cũng không thấy con chồn bạc chui ra.
Điều này khiến Mạnh Hạt Tử cảm thấy kỳ quái, 5 ngày không ăn cái gì, con hồ ly kia cũng chết đối, lòng hiếu kỳ khiến hắn mở rộng cửa động mà đi vào, do đó phát hiện ra cái đào hoa viên này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Từ đó về sau, Mạnh Hạt Tử dùng chỗ này làm nơi ẩn thân tuyệt mật của mình, ở trong cốc còn xây nhà gỗ, dự trữ lương thực vật tư, thậm chí tiền tài bao năm kiếm được, cũng đều cất ở trong này.
Chỉ có điều Mạnh Hạt Tử hao tốn gần 10 năm mới sắp xếp được chỗ yên thân, hắn chết đi, cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, mà nói trắng ra là có lời cho 2 người Diệp Thiên quá!
Hắc Long Đàm vốn là 1 nơi cực kỳ nguy hiểm ở Trường Bạch, đừng nói là người, mà ngay cả động vật cũng không dám đến nơi này, vì vậy mà Mạnh Hạt Tử không thiết kế bẫy gì cả, thậm chỉ ngay cả khóa cửa cũng không cần.
Nhà gỗ tổng cộng chia làm 3 gian, mỗi gian đều thông nhau, gian giữa có 1 cửa ngăn cách, gian ngoài cùng đặt 1 chiếc giường, trên đầu giường có 1 cái bàn gỗ, bên trên có 1 cái đèn dầu hỏa, trên tường treo 1 con dao pha và dụng cụ săn bắn.
Sau khi châm đèn dầu, hai người nhìn thấy, trên giường đặt 3 hộp gỗ màu đỏ, ngoài ra trong phòng không còn đồ vật gì khác, Diệp Thiên ngồi xổm xuống dùng tay sờ lên mặt sàn, cũng không có nhiều bụi, chắc là Mạnh Hạt Tử trước đó không lâu mới ghé qua nơi này.
Diệp Thiên đoán số tiền trong hộp, lại nghĩ đến Hồ Hồng Đức định tặng căn biệt thự đó cho cháu gái, không khỏi phẫn nộ nói:
- Ở đây ít nhất phải có đến 400 vạn, tôi nói này lão Hồ, mấy người trong núi các ông lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vào năm 98 này, những người có đến 400 vạn, mặc kệ là người thành phố nào, đều có thể được coi là giàu có, tên Mạnh Hạt Tử này nếu là người kinh doanh không nói làm gì, nhưng hắn lại là 1 người trong núi, đây mới đúng là có tiền nhưng không lộ ra ngoài.
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
- Cũng là mấy năm này kiếm được chút tiền, mấy chục năm trước, cho dù là cậu có đào được nhân sâm, cũng không bán được bao tiền đâu.
Ở thời đại kinh thế có kế hoạch, tư nhân không được phép mua bán dược liệu, nếu không cậu sẽ bị tội đầu cơ trục lợi, chi nên đào được những dược liệu quý báu như nhâm sâm, chỉ có thể bán cho nhà nước, giá thấp thế kia khiến người ta rất phẫn nộ.
Thế nhưng những người như Hồ Hồng Đức này, thà để dược liệu trong tay chứ không bán, cho nên lúc thị trường mở cửa, bọn họ lập tức nước lên thì thuyền lên.
Tên Mạnh Hạt Tử này ở núi Trường Bạch cũng có tiếng là khách Nhân Sâm, bảo bối hắn đào được tuyệt đối không ít hơn Hồ Hồng Đức, thế nên có nhiều tiền như vậy, thực ra là cũng phải.