Nhìn thấy cha nhấc bình sứ lên, Diệp Thiên nói:
- Ba, sau này có hứng thì thu mua đồ cổ, không có việc gì cha ra ngoài uống trà nói chuyện với mấy ông bạn là được rồi.
Nói thật, đối với việc buôn bán của cha, Diệp Thiên cũng không quan tâm lắm, cậu cảm nhận được cha mình nên trở thành 1 nhà nghiên cứu, không cần phải liên quan đến mấy thứ có mùi tiền này, như vậy cha sẽ không so sánh với mẹ nữa, thế thì sẽ bình tâm hơn rất nhiều.
Diệp Thiên vẫn luốn muốn tìn cơ hội để khuyên giải cha, nhưng đúng lúc đó Diệp Đông Bình bị lừa, những lời này cậu cũng khó nói ra, nếu không thì chẳng phải nghi ngờ năng lực của cha sao?
- Tiểu tử thối, cha ngươi mới hơn 40 thôi, còn lâu mới đến tuổi về hưu.
Diệp Đông Bình bất mãn liếc con trai 1 cái, mấy năm nay thị trường các tác phẩm nghệ thuật trong nước đang nóng, ông đang muốn mở rộng quy mô kinh doanh, không ngờ lại nhận được 1 lời cảnh cáo.
- Vâng, tùy cha vậy, thế nhưng, chờ….chờ mẹ con về đã, cha còn nhiều thời gian rỗi cho mẹ con mà.
Đối với hành vi của cha, Diệp Thiên có thể lý giải được, dù sao không có người đàn ông nào lại muốn bị phụ nữ coi thường cả, huống hồ năm đó Diệp Đông Bình tuấn tú lịch sự, trong mấy ngàn thanh niên tri thức nông thôn, thì là người chơi nổi nhất.
Mà hiện tại Diệp Đông Bình mặc dù tính tình cũng không khác xưa là mấy, nhưng so với mẹ Diệp Thiên Tống Vi Lan mà nói, thì căn bản là không cùng 1 tầng lớp, không nói về giàu có, chính là địa vị tài chính Tống Vi Lan trên thế giới hiện nay khiến cho Diệp Đông Bình cũng tự cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng Diệp Thiên tin rằng người mẹ chưa bao giờ mình gặp mặt kia vẫn rất coi trọng tình nghĩa, nếu không 20 năm qua, cũng không ở vậy mãi thế, thanh niên tuấn tú nước ngoài thiếu gì, chứ không như cha mình.
Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, Chúc Duy Phong thở dài nhẹ nhõm, hắn trước sau không đoán ra được Diệp Thiên giữ lại mệnh Takymi Kato làm gì? Hôm qua nếu như 1 súng bắn hắn chết, thì có phải là không phiền toái nhiều như vậy không?
- Ha ha, Chúc tổng, chết thì lợi cho anh quá.
Diệp Thiên bĩu môi, không cho là đúng, đương nhiên, về ý định trong đầu cậu cũng không nói cho Chúc Duy Phong biết.
- Đúng rồi, Diệp lão đệ, bọn họ yêu cầu lấy băng ghi hình nhưng anh từ chối rồi, cậu yên tâm đi, từ chỗ của anh không để lộ ra chuyện liên quan đến cậu đâu.
Vì tránh để Diệp Thiên hiểu lầm, Chúc Duy Phong ngay sau đó đã giải thích 1 hồi, dù sao đối phương cũng tìm được người trong đại sứ quán ra mặt, nói như vậy thế lực cũng rất lớn, mà Diệp Thiên hôm qua vì đánh boxing ngần, nếu mình mà bán đứng Diệp Thiên, sợ là cả Hồ Quân cũng tuyệt giao với mình, nên cũng không muốn vướng trong cái vòng luẩn quẩn này.
- Đừng, Chúc tổng, hôm qua tôi nói những lời đó, mọi người trong hội trường đều nghe được, anh không nói người khác cũng sẽ biết.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói vậy, Diệp Thiên cũng không đồng ý chuyện này, mở miệng nói:
- Chúc tổng, cuộn băng hôm qua đã hủy rồi, thế nhưng anh có thể nói tên của em cho bọn họ!
Lần này đi Myanmar có thể gặp được người Nhật Bản đến tìm vàng, chỉ có điều Cẩu Tâm Gia thôi diễn mơ hồ, cho nên Diệp Thiên ước gì gia tộc Kitamiya tìm trong nước, bọn họ nếu lui về Nhật Bản, Diệp Thiên không thể rửa hận cho đại sư huynh được.
Thế nhưng theo cách nói của Diệp Thiên, có lẽ bên Nhật Bản thực sự còn phái cao thủ đến, đến lúc đó Diệp Thiên nhất định lại xuất trướng, đây cũng là cơ hội tốt để boxing ngầm trong nước gây tiếng vang với quốc tế.
Nghĩ đến đây, Chúc Duy Phong có vài phần phấn khởi, lập tức gọi điện thoại đến tùy viên quân sư Nhật Bản đó, tự mình dẫn hắn ta đến 1 bệnh viện tư nhân, giao Takumi Kato còn đang hôn mê cho bọn họ.
Diệp Thiên đúng là theo lời cậu nói, mấy ngày nay bận túi bụi, cậu vốn tìm Vệ Hồng Quân giúp đỡ giải quyết việc hộ chiếu, ai mà biết được thể diện ông không đủ lớn, phải đợi sau 5 ngày mới lấy được, rơi vào đường cùng, Diệp Thiên mới phải tìm đến Hồ Quân, lúc này trước lúc đi Myanmar 1 ngày, mới cầm được hộ chiếu và visa trong tay.
4 người Maracay ngày đầu tiên lặng lẽ rời kinh thành không 1 tiếng động, tới Yangon mới gọi điện thoại cho Diệp Thiên, sau đó mấy ngày không có tin tức gì, nhưng người này thường đi khắp thế giới, cũng không cần Diệp Thiên quan tâm sự an nguy của bọn họ.
Về phần 8 người ở võ quán An Đức, hộ chiếu và visa đều đã làm xong, Khâu Văn Đông đăng ký cho họ theo 1 đoàn du lịch, sắp xếp đi cùng chuyến bay với Diệp Thiên, hơn nữa cả vé máy bay cũng không phải Diệp Thiên trả.
Vào lúc Diệp Thiên chuẩn bị rời kinh thành đến Myanmar, trong 1 trang viên khu ngoại ô Osaka Nhật Bản, không khí có chút áp lực, hơn 20 người Nhật Bản dáng người dũng mãnh bảo vệ cửa ra vào của trang viên, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
- Thế nhưng, cậu làm tôi thất vọng quá, cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ của gia tộc, cậu đã khiến dòng họ Kitamiya bị sỉ nhục, cậu… không nên sống trở về!
Hình như nói chuyện có phần hơi cấp bách, ông lão ho khan vài tiếng, ngời đàn ông đứng đằng sau vội vàng mang khăn qua, sau khi ho dữ dội, ông lão lấy khăn lau miệng, cái khăn như tuyết trăng kia, rõ ràng là dính vết máu tươi.
Sau khi nhân lấy khăn, người trung niên cẩn thận nói: