Ngụm máu tươi Diệp Thiên phun ra có màu đỏ sậm, cũng là nhổ chỗ máu bầm tích tụ ở ngực ra, ngụm máu tươi phun ra này, tính mạng Diệp Thiên cũng không lo ngại nữa.
- Tiểu sư đệ, cậu… cậu cũng liều lĩnh đấy, cỗ Đông lai tử khí đó là nguyên khí ban đầu của đất trời, người bình thường có thể chống được lại hay sao? Thế mà cậu có thể dùng nó để mở trận pháp Tam Cực?
Trong lòng yên tâm, Cẩu Tâm Gia không nhịn được trách Diệp Thiên vài câu, tên tiểu sư đệ của mình này thực sự có thể nói là gan to mật lớn, chiêu thức để mở trận pháp Tam Cực này khiến cho Cẩu Tâm Gia đến lúc này nghĩ lại vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Diệp Thiên không phải không nghĩ đến sẽ khiến thiên uy nổi giận, nguyên khí cắn phản lại, chỉ có điều cậu dùng thuật Chân ngôn ấn pháp, nên trước khi thiên uy hạ xuống hành tung mình đã biến mất.
Thế nhưng điều Diệp Thiên không ngờ tới chính là vào lúc tia Đông Lai Tử khí đến, trận pháp Tam Cực lại không tự dung hòa được, Diệp Thiên chỉ có thể bấm tay, khởi động trận pháp Tam Cực, hấp thụ tia Đông lai tử khí đó.
Thế nhưng như vậy, tung tích ẩn nấp của mình bị bại lộ, mặc dù tia Đông lai tử khí đó chỉ chia ra 1 tia năng lượng tập trung vào cậu nhưng suýt chút nữa cũng khiến cho Diệp Thiên mất mạng.
Diệp Thiên nhắm mắt nhắm mũi, trong lòng cười khổ, bị tia Đông lai tử khí tấn công, nhiều chỗ nội tạng Diệp Thiên bị phá vỡ, nếu không phải bao nhiêu năm qua cậu tu luyện nguyên khí cơ thể, sợ là đã sớm thành ma rồi.
Nếu như đổi lại là người thường, cho dù không chết thì cả đời này cũng bệnh tật đau ốm liên miên, thế nhưng trong căn biệt thự này, Diệp Thiên lại có thể trong thời gian ngắn điều trị xong thương thế của mình.
Lúc này uy lực của trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí đã hiện rõ ràng ra, linh khí dầy đặc gần như nguyên chất không ngừng dung nạp vào cơ thể 3 người, mà số lượng linh khí cũng không thấy giảm đi chút nào.
Cũng may là ở trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí mới được làm xong này, nếu như đổi lạo là trong căn Tứ Hợp Viện ở kinh thành, 3 huynh đệ bọn họ ra sức hấp thụ linh khí, thì tốc độ trận pháp sẽ bị tiêu hao dân lên người bọn họ.
Qua hơn 2giờ, sắc mặt vàng như tờ giấy của Diệp Thiên rốt cục cũng giảm đi, thế nhưng sắc mặt vẫn cứ vàng 1 mảnh, đúng bộ dạng người bệnh.
Về phần Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn, thương thế khôi phục rất nhanh, sắc mặt vốn đang trắng bệch, lúc này đã có vài tia hồng hào, 3, 5 ngày sau thì có thể khôi phục hoàn toàn.
3 người bọn họ mặc dù tu luyện cao, nhưng cũng không thể hấp thụ linh khí ngay 1 lúc mà được, sau khi cảm thấy thân thể mình tốt hơn, 3 người cùng nhau mở mắt.
- Cảnh tiên, đúng là cảnh tiên!
Cẩu Tâm Gia mở to 2 mắt ra nói câu đầu tiên tràn đầy vẻ hưng phấn, nếu như ông trẻ lại vài chục tuổi, mà được tu luyện trong môi trường này, Cẩu Tâm Gia thậm chí có thể đột phá đến cảnh giới luyện thần phản hư.
Thế nhưng sau khi tự mình lãnh hội sự thần kỳ của trận pháp, Tả Gia Tuấn cũng không coi trọng điểm này nữa, cho dù có tiêu tốn hết gia tài ông để đổi lại 1 nơi như vậy, Tả Gia tuấn cũng vẫn cam tâm tình nguyện.
Mặc dù từ khi vận hành trận pháp đến giờ, chỉ qua 1 khoảng thời gian ngắn 3, 4 giờ, nhưng căn biệt thự này của Diệp Thiên, cũng đã thay đổi kinh ngạc.
Mặc dù căn biệt thự này cũng được trang trí, nhưng lại thiếu sinh khí, nguyên nhân chủ yếu là do quanh năm không có ai ở.
Thế nhưng căn biệt thự lúc này, tia linh khí đó lượn lờ, tán mát sức sống, chỗ cây xanh mới trồng kia đều tươi tốt xanh ướt nhìn giống như vừa mới được tưới nước xong.
Mà chỗ hoa vốn chưa đến mùa nở kia, lúc này cũng nở bung ra, 1 mùi hương bát ngát tỏa ra từ trong vườn ra khiến cho người ngửi đắm say.
Điều càng thần kỳ hơn là, chỗ cây cối xum xuê kia, đột nhiên còn có những làn khói nhè nhẹ như những đám mây tụ tập lơ lửng vởn quanh căn biệt thự, nhìn giống y như cảnh tiên.
Cho nên Cẩu Tâm Gia mới nói là cảnh tiên, cũng không phải là nói ngoa, sợ là cổ nhân tu luyện trong động trên núi xưa kia cũng không có linh khí dồi dào như ở đây.
Đương nhiên, những thứ này đều nhìn thấy từ trong biệt thự mà thôi, đây là nhờ trận pháp mà thấy được, chứ nhìn từ bên ngoài vào biệt thư thì vẫn giống như những toàn nhà cao cấp trên núi khác, không có điểm nào đáng ngạc nhiên cả. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.com
Đối với cảnh sắc trong vườn, Diệp Thiên cũng ngắm ngía 1 hồi, sau khi cảm thấy trên người nóng bức, mởi mở miệng nói:
- Sư huynh, mặt trời lên rồi, chúng ta về phòng đi!