Con trai, con gái, tất cả bọn họ.
Tôi đã từng hỏi Lục Húc, tại sao cậu ta lại đặc biệt bắt nạt tôi?
Tại sao cậu ta luôn bắt nạt tôi? Tại sao cậu ta chỉ bắt nạt tôi?
Cậu ta luôn kiêu ngạo nhếch môi, cười gian tà: "Bởi vì cái mùi nghèo nàn chua xót trên người mày, vĩnh viễn không thể rửa sạch được."
Tôi rất muốn nói với cậu ta. Làm sao mà không rửa sạch được.
Tôi đã thi được 691 điểm, mọi người ghen tị với tôi vì tôi nên có một tương lai tốt đẹp nhất.
Nhưng, cậu ta đã c.h.ế.t rồi!
Cậu ta đã trả giá xứng đáng cho những gì cậu ta đã từng làm!
Cảnh sát hỏi tôi: "Cậu ta bắt nạt cô, cô có thể nói với giáo viên."
Nhưng người đầu tiên tôi nói chính là giáo viên, cũng là giáo viên chủ nhiệm.
Cô ấy luôn nhìn tôi với vẻ đồng cảm và khó chịu: "Giáo viên biết rằng Lục Húc rất tùy ý và thích bắt nạt người khác. Tuy nhiên, em đã là học sinh trung học rồi, không còn là học sinh tiểu học nữa. Em phải học cách điều hòa mâu thuẫn, nếu không, sau này em bước ra xã hội gặp phải chuyện như vậy, em cũng đến tìm giáo viên sao?"
Đối mặt với bộ dạng đẫm nước mắt của tôi, cô ấy chỉ đưa cho tôi một tờ giấy, sau đó vỗ vai tôi và yêu cầu tôi quay lại lớp.
Đến giờ học, cô ấy sẽ nghiêm khắc khiển trách Lục Húc trước toàn bộ lớp: "Lục Húc, em không được bắt nạt Tô Kỳ nữa, nếu không cô sẽ mời phụ huynh của em đến! Sau giờ học, xin lỗi Tô Kỳ... Đã học trung học rồi, các bạn phải tranh thủ, bây giờ chúng ta bắt đầu vào học..."
Đương nhiên, điều mà Lục Húc dành cho tôi sau giờ học sẽ không bao giờ là lời xin lỗi, mà là một cái tát tai!
Dựa vào giáo viên là không đáng tin cậy, vì vậy tôi cầu cứu bố mẹ, nhưng mẹ tôi vừa cắt thịt cừu vừa nói: "Con tránh xa nó không được sao, không chọc được thì không trốn được sao?"
Những lời lăng mạ khó nghe đó, những cú đ.ấ.m nặng nề, những đầu t.h.u.ố.c lá nóng bỏng không rơi vào người họ, nên họ thực sự không hiểu.
Vì vậy, tôi khóc lóc và hét lên: "Mẹ ơi, giúp con chuyển trường đi, nếu không con sẽ phát điên mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-y-vo-phung/chuong-7.html.]
Mẹ tôi ngạc nhiên nói: "Nói đùa gì vậy? Như thế thì tốn bao nhiêu tiền?"
Ba tôi thậm chí còn đá tôi một cái: "Mày có biết tao đã tốn bao nhiêu tiền để cho mày vào học trường trung học này không? Đó là tao phải nướng bao nhiêu xiên thịt cừu mới dành dụm được? Chuyển trường ư? Mày tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Tao cũng thắc mắc, trong lớp mày có rất nhiều người, tại sao nó lại bắt nạt mày? Chắc chắn là mày đã làm gì sai."
Tôi nghĩ thầm, hiệu trưởng nên là người hiểu chuyện.
Tôi đưa cho hiệu trưởng xem vết thương trên tay tôi bị bỏng do tàn thuốc. Vết thương kinh hoàng đó khiến ông ta giật mình, sau đó ông ta nói với tôi: "Mau đến phòng y tế mua chút thuốc bôi."
Tôi tưởng rằng ông ta sẽ giúp tôi.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tuy nhiên, giống như tất cả mọi người, khi khuyên tôi, ông ta chỉ nói nặng lòng hơn một chút: "Thư viện và y tế của trường đều được xây bằng tiền do ba cậu ta quyên góp. Và học bổng của toàn trường cũng do ba cậu ta tài trợ, và em cũng đã nhận. Em đừng để ý đến cậu ta, cứ yên tâm học hành, nhà trường đặt rất nhiều kỳ vọng vào em."
Thật nực cười phải không?
Vì vậy, tôi bất chấp việc sự việc có thể lớn chuyện hay không, chỉ còn cách báo cảnh sát.
Cảnh sát đến và đưa những học sinh liên quan đi nói chuyện, nhưng không ai làm chứng.
Họ nói rằng đây là lời khai một phía của tôi, và ngoài tôi ra, không ai có thể chứng minh rằng những vết thương trên người tôi là do Lục Húc gây ra.
Họ nói: "Nói chuyện với giáo viên và phụ huynh của bạn. Nếu có bất kỳ xung đột nào, hãy điều chỉnh chúng với nhau."
"Các anh không quan tâm sao?" Tôi nghĩ rằng biểu cảm của tôi lúc đó chắc hẳn còn bất lực hơn cả việc trở thành trẻ mồ côi sau một đêm.
Nhưng cảnh sát chỉ nói với tôi: "Sao chúng tôi lại không quan tâm? Chẳng phải đã có cảnh sát đến rồi sao?"
Việc họ điều động cảnh sát không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào.
Thay vào đó, nó khiến tôi trở thành mục tiêu của sự chỉ trích của mọi người.
Ngay cả hiệu trưởng, người nói chuyện với tôi hơi nhẹ nhàng hơn, cũng phàn nàn với tôi: "Nếu em cứ cảm thấy rằng có người ở trường bắt nạt em, thì em hay là nghỉ học đi!"
Hiệu trưởng định gọi điện cho ba mẹ tôi, và tôi đã cầu xin ông ta đừng gọi.