Trong hang động này có một trận pháp, là hạch tâm của toàn bộ Bí cảnh. Ngồi trên đó tu luyện, có thể siêu tốc hấp thu linh khí của toàn bộ Bí cảnh.
Những người bên ngoài đang đuổi g.i.ế.c ta, đầu tiên là nhìn thấy ta đ.â.m sập một ngọn núi, rồi biến mất. Ngay sau đó toàn bộ Bí cảnh bắt đầu sụp đổ, mọi người thi nhau chạy ra ngoài.
“Mẹ nó! Lâm Tiểu Hoa, ngươi đợi đấy cho ta!”
“Huhu! Bí cảnh này trăm năm mới mở một lần, không thu được gì lại còn tức đầy bụng!”
“Thanh Hành Tông thật độc ác, đi, tìm Thanh Hành Tông tính sổ!”
Còn ta, tranh thủ lúc những người đó đang chửi rủa, mang theo Tiểu Thương Long, nhét đầy chiếc nhẫn Càn Khôn rồi biến mất.
24.
Vì đã làm quá đáng trong Bí cảnh, nên tất cả già trẻ trong toàn bộ Tiên môn đều đến vây hãm ta.
Họ muốn ta nhả ra tất cả những thứ đã cướp trong Bí cảnh. Nhưng ta đã về sơn môn, cùng lão già Liễu trốn đi chia đồ.
“Người một cái, con một cái, con một cái, con một cái, người một cái, con hai cái...”
Liễu Hồi Phong: “Không hổ là đồ đệ của ta, Liễu Hồi Phong, hiếu thảo c.h.ế.t đi được!”
“Dám dọn sạch cả Thương Long Bí Cảnh, giỏi lắm!”
Ta nói: “Nên mà nên mà!”
“Nhưng sư tôn ơi, hình như con đã đắc tội với toàn bộ Tiên môn rồi. Bây giờ đệ tử và Trưởng lão của các môn phái đều đến Thanh Hành Tông truy sát con.”
Liễu Hồi Phong: “Ừm, đã đến lúc chuẩn bị cho con một món vũ khí rồi.”
“Đồ đệ bảo bối, con mang về nhiều thiên tài địa bảo như vậy, đủ để chế tạo mười món vũ khí rồi. Con muốn gì, nói với sư tôn, sư tôn sẽ đúc cho con một bản mệnh pháp bảo!”
Ta phấn khích xoa tay: “Thật không, thật không? Sư tôn, con muốn một cái búa!”
Dứt lời, ta lấy chân thân là vạn năm Hàn thiết ra, đưa cho lão già Liễu: “Dùng cái này để đúc, người thấy thế nào?”
Lão già Liễu lập tức sáng mắt lên: “Đồ tốt! Đồ đệ bảo bối, con đợi đấy, sư tôn sẽ đúc cho con một cây búa!”
Liễu Hồi Phong, đã sống mấy ngàn năm, mọi điểm kỹ năng đều đã đạt tối đa. Môn Luyện Khí này, ông cũng là một Đại sư Luyện Khí cấp cao.
Ông dùng chân thân của ta, kết hợp với các loại tài liệu ta mang ra từ Bí cảnh, đúc cho ta một cây đại chùy Thiên cấp. Mọi thuộc tính đều được tăng tối đa, một chùy có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một mảng lớn.
Khi ta mang cây đại chùy của mình ra khỏi cửa khẩu, định cho bọn họ xem ai mới là cha, thì phát hiện bọn họ đã bắt Vân Cẩm Lan.
Vân Cẩm Lan bị trói vào một cây cột, hàng ngàn người vây quanh nàng, muốn nàng nói ra tung tích của ta, và giao tất cả đồ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Cẩm Lan bây giờ da dày lắm rồi, nàng nhìn bọn họ một cách vô cùng ngây thơ: “Đồ ở chỗ sư thúc tổ hết rồi, người ta làm gì có gì~!”
“Các người bắt nạt ta thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh thì xông vào tìm sư thúc tổ của ta đi! Đợi sư thúc tổ của ta đến, các người đều phải chết!”
Lâm Khuynh Tuyết thấy Vân Cẩm Lan bị bắt mà vẫn còn kiêu ngạo, khóc lóc nói: “Đại sư tỷ, tỷ đừng mê muội nữa! Sư thúc tổ đã phạm phải sai lầm tày trời, khó mà giữ được bản thân. Muội khuyên tỷ nên mau chóng khai ra đi!”
Vệ Vô Nhai cũng nói: “Đúng vậy, Cẩm Lan sư muội, muội và ta lớn lên cùng nhau, sư huynh ta thật sự không đành lòng nhìn muội sai lầm hết lần này đến lần khác!”
Thẩm Trục Phong cũng vì muốn xoa dịu cơn giận của các phái, bắt đầu tra hỏi Vân Cẩm Lan: “Cẩm Lan, vi sư cho con một cơ hội nữa, có phải sư thúc tổ đã ép con làm như vậy không?”
Không ngờ, Vân Cẩm Lan nhìn bọn họ, lại bật cười thành tiếng.
Trạm Én Đêm
“Khụ khụ.” Hay lắm, dáng vẻ da dày đó, đã được ta chân truyền.
Ngay khi mọi người đang phẫn nộ, muốn ra tay với Vân Cẩm Lan, ta vác cây đại chùy của mình xuất hiện.
Hư ảnh cây đại chùy cao trăm mét rơi xuống, ngay lập tức đập ra một cái hố lớn trên mặt đất.
Cây cột sau lưng Vân Cẩm Lan, lập tức bị ta đập nát thành bột, sợi xích sắt mang theo lôi pháp trên người nàng cũng đứt thành mấy chục đoạn.
Còn bản thân nàng, được linh lực của ta bảo vệ, không hề sứt mẻ.
Nhìn thấy ta, Vân Cẩm Lan vui mừng hô lên: “Sư thúc tổ, người đã xuất quan rồi! Đây là... Bản mệnh pháp bảo của người sao?”
Ta gật đầu: “Lợi hại không?”
Vân Cẩm Lan cổ vũ hết mình: “Lợi hại lắm ạ!”
Ngày hôm đó, ta vác cây đại chùy của mình, trong đám đông, bảy vào bảy ra.
Giáng chùy chính xác vào mỗi người muốn tìm ta báo thù.
“Ha ha ha! Bây giờ không phải các ngươi truy sát ta nữa, mà là ta truy sát tất cả các ngươi!”
Thẩm Trục Phong bị ta chọc tức đến thổ huyết: “Nghịch đồ! Nghịch đồ! Thanh Hành Tông chúng ta sao lại có người như ngươi?”
25.
Ta cười chết: “Đừng có dát vàng lên mặt mình, sư phụ môn nào vậy? Sư tôn ta nói ta là đồ đệ tốt!”
Thẩm Trục Phong suýt nữa bị ta chọc cho chết: “Sư thúc tổ! Người thật sự không quản lý nàng ta sao?”
Lời này vừa thốt ra, bóng dáng của Liễu Hồi Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người: “Ha ha ha! Lão phu đã đợi ngày này, đợi quá lâu rồi!”
“Đồ đệ ngoan, sư tôn cầu con một chuyện. Có thể giúp vi sư, đập nát cánh Thiên môn này không? Một ngàn năm, vi sư đã đợi tròn một ngàn năm rồi...”