Thiết Bản Tinh Tu Tiên Ký

Chương 2



Những tên ma giáo yêu nhân kia thấy không thể moi ra được gì từ miệng ta, liền lập tức nổi một đống lửa thật, trói ta lại rồi nướng trên đó.

Huyết Liên Thánh nữ đầy vẻ kiêu ngạo nhìn ta, dường như đã thấy được cảnh ta đau đớn gào thét, cầu xin nàng ta.

Trạm Én Đêm

Nhưng khi ngọn lửa bùng lên, nàng ta lại sững sờ. Ánh mắt nàng ta nhìn ta, cứ như vừa thấy ma vậy: “Ngươi... ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy? Tại sao lại không sợ lửa thiêu?”

Ta cúi đầu nhìn mình một cái, quả đúng là như vậy. Tuy ngọn lửa đã thiêu cháy hết quần áo của ta, nhưng cơ thể ta lại không hề hấn gì, chỉ là biến thành màu đỏ rực.

Thánh nữ cho dừng lửa, không tin vào mắt mình mà lao đến tóm ta.

Một giây sau, tiếng kêu thảm thiết của nàng ta lại vang vọng khắp trời.

“Áa a a!!!”

Không, tỷ tỷ ơi, hiện giờ ta đang nóng hơn sáu trăm độ, tỷ lại trực tiếp dùng tay không mà tóm à?

4.

Yêu nữ tỷ tỷ dù có yêu đến đâu, nàng ta cũng chỉ là kẻ tu tiên, vẫn chưa thành Tiên đâu. Vậy nên, sau khi bị gãy ngón chân rồi lại trọng thương bàn tay, nàng ta ngây người một lúc, nhìn ta, rồi “òa” lên khóc.

Tuổi đã không còn nhỏ, nhưng nàng ta lại khóc như một đứa trẻ hơn trăm cân.

“Nha đầu nhà ngươi rốt cuộc là loại gì! Ngươi không sợ lửa thiêu, cố ý đối đầu với bản Thánh nữ phải không?”

“Người đâu! Lấy nước xối nàng ta! Ném nàng ta xuống hàn đàm vạn năm! Nàng ta không sợ lửa, chẳng lẽ còn không sợ băng sao?”

Ngươi đoán xem? Ta thực sự không sợ.

Yêu nữ tỷ tỷ cho người ném ta, một khối sắt đang đỏ rực, xuống hàn đàm.

Chỉ nghe một tiếng "xèo" đầy quen thuộc. Ta đã nguội lại. Sắc mặt khôi phục bình thường.

Yêu nữ tỷ tỷ mặt mày đen sạm, lại cho người đặt ta lên lửa nướng.

Ta lại đỏ rực.

Yêu nữ tỷ tỷ mặt mày đen sạm, lại cho người ném ta xuống hàn đàm.

Ta lại nguội.

... Cứ thế lặp đi lặp lại vài lần, ta cảm giác cơ thể mình dường như đã xảy ra một chút thay đổi.

Những tạp chất trong cơ thể, trong quá trình rèn luyện lặp đi lặp lại, đã bị loại bỏ.

Ta đã trở thành một thiết bản tinh thuần!

Giờ đây, ta vừa cứng vừa sắt. Còn chịu đòn bền hơn nữa!

Kẻ dưới trướng của yêu nữ cũng đã phát hiện ra điều này: “Thánh nữ... khí chất của nha đầu kia, dường như đã thay đổi một chút… Dường như đã hấp thụ linh khí trong nước hàn đàm vạn năm này.”

Không sai, nhờ ơn của yêu nữ tỷ tỷ, Thiết bản tinh ta, đã biến thành vạn năm Hàn thiết (sắt lạnh ngàn năm) rồi nhé!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng vẻ ngoài của ta vẫn là một tiểu loli bảy, tám tuổi, với gương mặt có chút ngơ ngác.

Vật lộn lâu như vậy, ta cũng mệt rồi. Ta mở miệng nói với yêu nữ tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, đói rồi, cho cơm.”

Chân yêu nữ tỷ tỷ đang bó thuốc, tay cũng băng bó treo trên cổ. Nghe ta nói, nàng ta nhìn ta thật sâu một cái.

Ngay sau đó, nàng ta gào lên đầy sụp đổ: “A! Yêu quái!!!” Rồi dẫn theo đám người Ma giáo dưới trướng, lật đật bỏ chạy.

Để lại ta một mình trong Lâm Gia Thôn đầy rẫy xác chết.

Trong chốc lát, tất cả người của Ma giáo đều rút đi, cả thôn chỉ còn lại một mình ta.

5.

Ta trở về nhà, tìm thấy nửa cái bánh ngô còn sót lại trong bếp và gặm.

Nhìn t.h.i t.h.ể của cha mẹ trong nhà, ta quyết định chôn cất họ. Thời tiết nóng nực, nếu không xử lý t.h.i t.h.ể sẽ sớm bốc mùi. Phải nhanh chóng tìm chỗ chôn cất.

Dựa theo thứ tự thân sơ, ta chôn cha mẹ trước, sau đó là ông bà, rồi đến những người nam nữ già trẻ trong thôn.

Thân hình nhỏ bé, nhưng sức mạnh lại phi thường. Chưa đầy ba ngày, ta đã chôn cất hết tất cả mọi người trong thôn.

Sau đó, ta tập hợp tất cả thức ăn thu thập được trong thôn lại, ngồi trên mô đất mộ của cha mẹ và gặm bánh ngô.

“Những thứ này nhiều nhất chỉ ăn được nửa năm, ăn xong rồi phải làm sao đây?” Haiz, cuộc sống không dễ dàng, thiết bản thở dài.

Có một con ch.ó hoang muốn đến đào mộ, bị ta đạp văng ra, ngã xuống đất chết.

Ta nói: “Tối nay nướng con ch.ó hoang này ăn vậy.”

Đang chuẩn bị m.ổ b.ụ.n.g con ch.ó hoang, mặt bị m.á.u chó b.ắ.n tung tóe, thì một tiếng hét vang lên từ phía sau lưng ta.

“Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ... sao tỷ lại g.i.ế.c Đại Hoàng?”

“Tỷ thật tàn nhẫn, huhuhu...”

Ta lập tức cảm thấy, không chỉ bị m.á.u chó b.ắ.n vào mặt, mà còn bị một chậu m.á.u chó hất vào đầu.

Người làm ra cái trò đời này không ai khác, chính là nữ chính Bạch liên hoa Lâm Khuynh Tuyết, người đã bán đứng ta và bỏ chạy trước đó.

Ta rút con d.a.o củi đang cắm trên mình con ch.ó hoang, quay người lại nhìn nàng ta đầy kinh ngạc: “A? Muội còn mặt mũi quay lại à?”

Nam tử phía sau nàng ta thấy vậy, nhanh chóng dùng linh lực đẩy ta ra.

Nhưng ta là một Thiết bản, thế đứng vững chắc, chỉ lùi lại mấy bước rồi đứng thẳng lại. Nam tử trước mắt này, mặc một bộ bạch y phiêu dật, đội kim quan màu bạc, trông đầy vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng lại lạnh lùng vô tình.

Thấy ta không bị linh lực của hắn làm bay đi, đáy mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc: “Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”

Ta nhìn kỹ, đây chẳng phải là nam chính sao?

Chính là vị Thanh Hành Thượng tiên Thẩm Trục Phong, người đã tu hành ngàn năm, lạnh lùng cấm dục, nhưng lại yêu tiểu đồ đệ do chính tay mình nuôi lớn.

Vừa rồi hắn ta, có phải định đánh ta không???