Mạnh Tiểu Nam lúc này đảo mắt, giả vờ luyến tiếc nói rằng: "Mẹ tớ phải vượt qua nhiều khó khăn lắm mới có thể cầu bó hoa này cho tớ, vậy mà cứ như thế tặng không cho các cậu, ít nhiều nghĩ có chút..."
"Tớ đây mua! Bao nhiêu một đóa?" Lập tức có người đáp lại ngay.
Đứng cách bọn họ không xa, Tiêu Minh Lạc dường như bị sét đánh, ngây ngốc đứng tại chỗ, khóe miệng không tự chủ giật giật liên hồi. Cô gái này... Sao lại có thể so sánh với An Sơ Hạ chứ?
Như thể đi vào cõi thần tiên, anh không nghe rõ Mạnh Tiểu Nam nói giá bao nhiêu, chỉ thấy những bạn học kia đều lấy túi tiền, trong vòng một phút đồng hồ, một bó lớn hoa hồng đã bị bán hết sạch sành sanh.
Bán xong, những người không có mua được cũng chỉ nghĩ rằng mình không có vận may hôm nay, còn căn dặn nếu như mẹ cô còn đi chùa cầu hoa nữa, nhất định phải để dành cho bọn họ một đóa lớn, nguyện ý trả giá bao nhiêu cũng được rồi rời đi.
Trưng ra cái vẻ mặt đáng tiếc của Mạnh Tiểu Nam ở đám người kia sau khi rời đi, lập tức khuôn mặt rạng rỡ, dường như thay đổi một cách chóng mặt. Như một kẻ tham tiền, rất nhanh từ trong túi móc ra một chiếc túi màu đỏ, bắt đầu lén la lén lút hé ra đếm. Một tay đếm, lại khinh khỉnh nói rằng: "Đám người này có tiền nhưng đầu óc ngu dốt đần độn, chỉ vừa nói như vậy là tin sái cổ. Hai trăm một đóa cư nhiên thực sự trả hai trăm một đóa. Nếu biết thì mình đã nói một ngàn một đóa. Ahaha, mặc kệ như thế nào, hiện tại thì mình hoàn toàn đã giàu to rồi. Thương đế có đôi mắt thật tinh tường a..."