Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 10



Giang Vụ Oanh "ưm" một tiếng như vừa tỉnh giấc, vội vàng quay lưng lại nói: "Để... để tôi tự làm."

Bạc Lan Huyền rất ít khi không nghe lời cậu, nhưng lần này lại khác thường, hắn xoay vai cậu lại, giúp cậu mặc váy.

Giang Vụ Oanh nhiều lần muốn thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng sức lực của cậu không sánh được với Bạc Lan Huyền, không những không thoát được mà còn khiến Alpha kia giữ chặt eo cậu, cảnh cáo đầy mờ ám: "Bé cưng, đừng động."

Giang Vụ Oanh hoàn toàn không dám nhúc nhích, mặc cho Bạc Lan Huyền mặc đồ, chải tóc, đeo khuyên tai cho cậu, sau đó còn ngồi xuống xỏ đôi ủng nhỏ cho cậu.

Mãi mới xong, cả người cậu đỏ ửng lên như một chú thỏ chín tới.

Bạc Lan Huyền thấy mọi thứ đã sẵn sàng có thể xuất phát, vừa định bế người ra ngoài thì thấy Giang Vụ Oanh đưa tay lên, không hề nhẹ nhàng mà xoa xoa môi mình mấy cái.

Bạc Lan Huyền vội vàng bắt lấy cổ tay cậu, nhíu mày hỏi: "Sao lại xoa mạnh thế, không đau à?"

Giang Vụ Oanh thản nhiên nói: "Môi không có màu."

Ở Đại Lương, Tiểu Quân hậu sẽ dùng đầu trâm nhỏ lấy một chút son phấn, hòa với nước rồi thoa lên môi, cậu dùng rất ít, không phải để làm đẹp. Bạc Lan Huyền tò mò hỏi lý do, Giang Vụ Oanh trả lời rằng sắc mặt mình không tốt, thoa một chút trông sẽ không quá nhợt nhạt.

Thật ra dù thể chất cậu yếu ớt nhưng môi lại đầy đặn hồng hào, không hề nhợt nhạt, Bạc Lan Huyền cũng đã nói với cậu như vậy, chỉ là Giang Vụ Oanh vốn có chút bướng bỉnh, một khi đã nhận định điều gì thì khó mà thay đổi, nên Bạc Lan Huyền cũng chiều theo cậu.

Lúc này cũng vậy, huống chi son dưỡng môi của Giang Vụ Oanh có màu, chỉ khiến đôi môi thêm mềm mại căng mọng, Bạc Lan Huyền có hơi muốn cắn một cái.

Hắn không so đo với cậu về việc sắc mặt rốt cuộc là tốt hay không tốt, chỉ không đồng ý: "Vậy cũng không thể xoa như thế, em không đau nhưng ta đau."

Alpha vừa nói vừa lặng lẽ cúi xuống, ngửi ngửi đôi môi của Giang Vụ Oanh.

Giang Vụ Oanh: "...Anh làm gì vậy?"

Giọng điệu Bạc Lan Huyền chân thành, giống như một học sinh khiêm tốn hỏi thầy giáo: "Cục cưng, son dưỡng môi của em có vị sữa phải không?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Hắn lại nói lời tục tĩu rồi!

...Rõ ràng có thể ngửi ở lọ son, nhưng lại cứ phải dí sát vào môi cậu để ngửi.

Để tránh lặp lại vết xe đổ trước khi ra ngoài phải thoa son mười lần, màu son còn tràn cả ra viền môi, Giang Vụ Oanh vội vàng nói "không biết", rồi đẩy Bạc Lan Huyền ra chạy đi.

Cũng không biết hai cánh tay nhỏ bé của cậu lấy đâu ra sức, làm Bạc Lan Huyền nhất thời không phòng bị suýt chút nữa thì loạng choạng, hắn nhìn theo bóng dáng bé thỏ con chạy trốn, bật cười thành tiếng.

**

Nhưng Giang Vụ Oanh mới chạy được một đoạn ngắn thì đã chạm mặt một người mà cậu không muốn gặp nhất.

Giang Đạt Thự.

Mặt Giang Vụ Oanh vẫn còn ửng hồng, bộ đồ màu đỏ càng làm tôn lên vẻ xinh đẹp của cậu, nhưng Giang Đạt Thự chỉ nhíu mày, trách móc: "Giang Vụ Oanh, rốt cuộc là cậu đang ầm ĩ chuyện gì với Bạc Lan Tức vậy?"

Sắc mặt Giang Vụ Oanh trở nên lạnh nhạt, coi người trước mặt như không tồn tại, cứ thế đi dọc theo lề đường.

Giang Đạt Thự bước sang trái một bước, chặn đường cậu.

Giang Vụ Oanh dừng bước, lại nghe Giang Đạt Thự tiếp tục nói: "Hôm đó tôi có đánh cậu, nhưng trước đây tôi chưa từng bạc đãi cậu. Những năm qua nhà họ Giang cung cấp cho cậu ăn mặc học hành, cậu cũng phải..."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp trả lời thì đã bị một lực mạnh kéo về phía sau, Bạc Lan Huyền thân hình cao lớn như núi, che chắn cậu kín mít.

Nhận thấy lòng bàn tay Giang Vụ Oanh lạnh toát mồ hôi, Bạc Lan Huyền im lặng nắm lấy tay cậu, mặt trầm xuống nói: "Cái loại chó mèo gì cũng dám đến trước cửa nhà họ Bạc giở trò?"

Giang Đạt Thự lập tức lộ ra nụ cười nhã nhặn: "Bạc tổng, rất hân hạnh."

Ông ta chủ động đưa tay ra, nhưng Bạc Lan Huyền không bắt lại, chỉ ôm Giang Vụ Oanh chặt hơn.

Lưới đã được giăng sẵn, kiếp trước Bạc Lan Huyền có thể giết ra khỏi vòng vây hai mươi mấy hoàng tử dưới gối tiên đế mà giành được thắng lợi, thì nay xử lý một nhà họ Giang nhỏ bé chẳng khác nào nhặt rau.

Giang Đạt Thự không có khả năng nhận ra điều này thì không nói làm gì, hôm nay lại còn tự mình đưa đến cửa?

Alpha lạnh giọng nói: "Đừng xuất hiện trước mặt Oanh Oanh nữa, nếu không kế hoạch hợp tác sau này của Trường Châu còn cần phải bàn lại."

Lời đã nói đến mức này, Giang Đạt Thự vẫn duy trì nụ cười lịch sự, thu tay về rồi định rời đi, dù sao mục đích của ông ta cũng đã đạt được – Giang Vụ Oanh có vị trí không hề nhỏ trong lòng Bạc Lan Huyền.

Mười năm trước ông ta từng bất cẩn ngã cầu thang, tuy không tàn phế nhưng đi lại vẫn có chút không linh hoạt.

Ông ta chậm rãi đi được bốn, năm bước, rồi quay lại đề nghị: "Bạc tổng, tôi vừa hay quen một vị bác sĩ có kinh nghiệm, có thể sắp xếp cho ông ta tẩy đi dấu ấn vĩnh viễn trên người Vụ Oanh, như vậy cũng càng..."

Trong lúc nói chuyện, Bạc Lan Huyền đã đi về phía ông ta, khóe môi không chút cảm xúc nhếch lên, sau đó giơ chân đá mạnh vào bụng ông ta!

Bạc Lan Huyền đương nhiên có thể chọn dùng tinh thần lực để áp chế, nhưng bạo lực mới dễ dàng giúp hắn trút bỏ sự tức giận đang dâng trào trong lòng.

Với tốc độ và góc độ luyện từ chiến trường bằng đao thật súng thật, Giang Đạt Thự hoàn toàn không thể phản kháng, lập tức bị đá bay ra ngoài, ngã nhào xuống đất.

Ông ta không tỏ ra thảm hại, chỉ ôm bụng mà không nói lời nào.

Giang Đạt Thự vốn dĩ đã là một người trung niên ngoài năm mươi tuổi, lại không hề rèn luyện thân thể, suýt chút nữa bị một cước này của Bạc Lan Huyền đá mất nửa cái mạng, uy hiếp tinh thần lực cấp S tuy có chút chậm trễ nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè xuống khiến ông ta chỉ cảm thấy nội tạng đau đớn khôn nguôi.

Năm ngón tay như gậy sắt nắm chặt lấy cổ Giang Đạt Thự, mang theo lực đạo kinh người dần siết chặt lại.

Mặt Giang Đạt Thự nhanh chóng tím tái, chỉ cần bàn tay trên cổ siết chặt thêm một chút nữa, thì cái mạng già này của ông ta sẽ coi như chấm hết.

"Bạc tổng, buông tay, buông... Bạc Lan Huyền! Anh muốn ngồi tù sao!"

So với bàn tay to lớn cứng rắn đen ngòm như dã thú kia, bàn tay đang cố gắng bẻ ngón tay hắn lại quá nhỏ bé, quá trắng, cũng quá yếu ớt.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com