Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 13



Bạc Lan Huyền chợt nhận ra người vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình đã không thấy đâu, ga giường bên cạnh lạnh ngắt, rõ ràng là đã rời đi từ lâu.

Hắn gần như loạng choạng ngã xuống giường, mất hết lý trí, bước chân dồn dập phát ra tiếng "thình thịch" trên cầu thang.

Loan Ngọc Khôn đã bị Bạc Lan Huyền điều trở về Bạc công quán, cho nên bây giờ ngay cả hỏi một câu về tung tích của Giang Vụ Oanh cũng không thể... thậm chí có khi còn chẳng biết liệu Giang Vụ Oanh có thật sự tồn tại hay không.

Hắn lật tung cả biệt thự từ trong ra ngoài, hoàn toàn quên mất chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho Giang Vụ Oanh là có thể biết rõ sự thật.

Đáy mắt hắn ngày càng nhiều tơ máu, dây thần kinh trong đầu căng như sợi dây đàn, chỉ cần một cái kéo nhẹ cũng có thể đứt đoạn hoàn toàn.

Đúng lúc hắn xông ra sân thì lại thấy Giang Vụ Oanh đang thong thả lái chiếc xe điện nhỏ từ từ đi vào.

Giang Vụ Oanh vừa mới dừng xe, mũ bảo hiểm còn chưa kịp tháo xuống, đã bị Alpha lao tới như gió lốc ôm chặt vào lòng.

Omega ngơ ngác chưa kịp phản ứng, hai cánh tay như đồng đúc của Bạc Lan Huyền lại càng siết chặt hơn, cậu cố giãy giụa nhưng lại nghe thấy Alpha nhẫn nhịn hỏi: "...Đi đâu vậy?"

Giang Vụ Oanh ngoan ngoãn đáp: "Đi mua bánh kem nhỏ mà, quán này mỗi chiều đều phải xếp hàng giành mua, lại còn giới hạn số lượng nữa."

Bạc Lan Huyền hít sâu vài hơi, lại nghe Giang Vụ Oanh có chút mờ mịt hỏi: "Em có viết giấy nhắn cho anh mà, anh không thấy sao?"

Bạc Lan Huyền: "..."

Lần đầu tiên hắn không muốn nói lời nào, chỉ giống như con ác long tìm lại được bảo vật mà ôm chặt lấy Giang Vụ Oanh, người sau rất nhanh đã cảm thấy không thoải mái, đúng lúc bầu không khí giữa hai người càng lúc càng trở nên mập mờ thì một giọng nói thô kệch vang lên.

"Lan Huyền à, thay đồ đi theo chú, ông nội đang đợi..."

Lời nói đột ngột dừng lại.

Bạc Lan Huyền tự nhiên gọi: "Chú hai."

Giang Vụ Oanh vùi đầu vào lòng Bạc Lan Huyền, Bạc Kỳ Ký không biết đó là ai, thấy Bạc Lan Huyền vô cùng quý trọng giữ người trong lòng, thì chỉ cảm thấy vô cùng mới lạ – cái tên cháu trai cứng đầu như khúc gỗ này của mình, cũng có lúc biến thành kẻ mềm mại thế này ư?

Bạc Kỳ Ký tự nhiên lộ ra ý cười nói: "Thằng nhóc con, cuối cùng cũng thông suốt rồi à?"

Ông ta vội vàng muốn xem bộ dạng của cháu dâu, đứng bên cạnh hai người hiền hòa hỏi: "Là con nhà ai vậy?"

Bạc Lan Huyền không biết hiện tại Giang Vụ Oanh có muốn gặp người nhà họ Bạc hay không, đang định ngăn Bạc Kỳ Ký lại, thì người trong lòng lại khẽ do dự, sau đó ngẩng đầu lên.

Biểu cảm yêu thương trên mặt Bạc Kỳ Ký liền cứng đờ trong giây lát.

Khóe môi ông ta vẫn đang kéo lên một cách quái dị, khó khăn nói: "Tiểu... Tiểu Oanh?"

Gò má đỏ ửng của Giang Vụ Oanh đã sớm tan đi, lộ ra vẻ lúng túng không giấu được, cậu tháo chiếc mũ bảo hiểm tròn trịa ra, khẽ nói: "Chú hai."

Bạc Kỳ Ký không còn chút ý cười nào, nhíu mày nói: "...Hai đứa, theo ta về gặp ông nội."

**

Biệt thự cũ nơi ông cụ Bạc đang ở lúc này náo nhiệt vô cùng.

Ông cụ rất thích không khí vui vẻ, cứ đến dịp lễ Tết là lại gọi hết con cháu trong nhà về.

Dưới gối ông có hai con trai và một con gái, hiện tại người làm trong nhà đều đã được cho về ăn Tết. Trong gian bếp mở, ông cụ, vợ con của Bạc Kỳ Ký, cô út Bạc Lâm Linh của Bạc Lan Huyền và Alpha thứ ba mươi hai đang hẹn hò với cô ấy, tất cả cùng ngồi quanh để gói sủi cảo.

Khi ba người Bạc Kỳ Ký bước vào cửa, ông cụ còn giả vờ tức giận nói: "Bảo đi gọi một người mà sao lâu thế mới về."

Nhưng ngay khi nhìn thấy Giang Vụ Oanh đứng sau Bạc Lan Huyền, ông cụ liền cười nói: "Tiểu Oanh đến rồi à? Thằng nhóc Lan Tức kia đi cùng con hả?"

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói lười biếng đã vang lên từ phía sau: "Ông nội, chúc mừng năm mới ạ."

Mấy người nghe tiếng liền quay đầu lại, thấy Bạc Lan Tức đứng phía sau, hai tay đút túi, trong giọng nói có vẻ mang theo ý cười hờ hững, nhưng gương mặt lại vô cùng lạnh lùng, đặc biệt khi thấy bàn tay Bạc Lan Huyền và Giang Vụ Oanh đang nắm chặt lấy nhau, ánh mắt hắn lại càng lạnh thấu xương.

Bạc Lan Huyền kéo Giang Vụ Oanh ra phía sau mình để che chở, ông cụ Bạc đảo mắt nhìn ba người một hồi, giọng điệu khó phân biệt vui giận nói: "Tiểu Oanh, cháu lên với ông."

Ông cụ rửa sạch bột mì trên tay rồi đi lên lầu, Bạc Lan Huyền lập tức nói: "Ông nội..."

"Im miệng," Ông cụ trực tiếp cắt ngang, lại nói, "...Ta còn chưa đến mức ăn thịt người đâu."

Bạc Lan Huyền còn muốn đi lên theo Giang Vụ Oanh, nhưng cậu lại kéo tay áo hắn nói: "Em tự lên được."

Bạc Lan Huyền nhíu mày thật chặt, nhưng Giang Vụ Oanh đã nhanh chóng đi theo ông cụ Bạc lên lầu.

Bạc Lan Huyền đợi một lát, vẫn là lặng lẽ đuổi theo.

**

Giang Vụ Oanh ngồi đối diện với ông cụ, có lẽ do thấy cậu hơi rụt rè nên ông mới đẩy hộp điểm tâm trên bàn đến trước mặt cậu.

Giang Vụ Oanh vội vàng xua tay từ chối, ông cụ Bạc dứt khoát mở nắp ra nói: "Không sao, ăn đi, ăn đi."

Không thể từ chối lòng tốt, Giang Vụ Oanh do dự cầm nĩa xiên một miếng bánh nếp dừa lên, cắn một miếng nhỏ.

Cậu đang chậm rãi nhai thì cửa thư phòng đột nhiên "cộc cộc" vang lên hai tiếng.

Ông cụ còn chưa kịp nói "vào đi" thì Bạc Lâm Linh đã trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Giang Vụ Oanh vẫn chưa nuốt miếng bánh xuống, hai má hơi phồng lên trông như chú sóc chuột nhỏ, thấy có người bước vào lại càng thêm ngại ngùng, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên trông rất xinh đẹp.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng không dám nhai, má phồng lên của chú thỏ con vừa non nớt vừa đáng yêu, Bạc Lâm Linh nhịn cười liếc nhìn Giang Vụ Oanh một cái, đặt khay xuống, đưa trà trân châu cho ông cụ Bạc, đưa sữa nóng cho Giang Vụ Oanh, rồi nhỏ giọng nói: "Cháu trai lớn nhờ cô đưa cho cháu đấy."

Giang Vụ Oanh lại càng thêm luống cuống, cầm ly thủy tinh ngồi cứng đờ.

Bạc Lâm Linh nhìn sang ông cụ Bạc, cười híp mắt nói: "Ông đừng có hung dữ quá nha, thằng cả làm hòa thượng mấy năm rồi, nếu bỏ lỡ lần này, lần sau có khi phải đợi tới kiếp sau đấy."

Ông cụ trợn mắt, Bạc Lâm Linh đã ung dung đóng cửa đi ra ngoài.

Ông cụ Bạc còn chưa kịp mở miệng thì Giang Vụ Oanh đã uống một ngụm sữa nuốt bánh trong miệng xuống, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói: "Ông nội Bạc, cháu xin lỗi vì ngày Tết đã làm cho gia đình náo loạn cả lên. Cháu đã nộp đơn xin tham gia chương trình học trao đổi rồi, kỳ học tới cháu sẽ đến thành phố C học trao đổi nửa năm, sau khi trở về cũng sẽ ở ký túc xá, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức nào cho Bạc tổng... và nhà họ Bạc nữa."

Ông cụ Bạc im lặng một lúc, nhìn chú thỏ con mềm mại đáng thương với một vòng sữa dính quanh miệng, trong lòng cảm khái.

Tuổi Giang Vụ Oanh vốn đã nhỏ, lại đặc biệt ngây thơ, nhìn qua vẫn còn như một đứa trẻ, vậy mà thằng cháu nội thứ hai sắp ba mươi tuổi của ông lại cứ như con chó ngốc?

Trong lòng ông trào dâng cảm xúc, cuối cùng chỉ hỏi Giang Vụ Oanh: "Tiểu Oanh, trong lòng cháu rốt cuộc là nghĩ thế nào với Lan Huyền và Lan Tức?"

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp trả lời thì ông cụ Bạc đã nói tiếp: "Lan Huyền rất thích cháu, ta nhìn ra được, hơn nữa tuyệt đối không phải nhất thời hứng thú. Còn về Lan Tức... chuyện nhà cháu ta cũng biết, việc hai đứa kết hôn, lúc đó cháu nói với ta là tự nguyện, rốt cuộc có phải bị ép buộc hay không, ta cũng biết rõ, vốn cho rằng nhà chúng ta có thể che chở cho cháu, còn tốt hơn là việc cháu tiếp tục ở lại nhà họ Giang, nhưng kết thúc hôn nhân có lẽ sẽ tốt cho cháu hơn, Lan Tức cũng nên nhận chút bài học."

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Ông nội Bạc, cháu và Bạc tổng... không thể nào đâu."

Ông cụ im lặng nhìn cậu một lát, cuối cùng thở dài nói: "Thôi vậy, các cháu còn trẻ nên có suy nghĩ riêng, ta cũng không can thiệp nữa, chỉ là sau này cháu vẫn có thể coi nhà họ Bạc như là nhà của mình... dù sao thì Lan Huyền và Lan Tức cũng không giống nhau."

"Sao lại không giống nhau?"

Ông cụ Bạc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Bạc Lan Tức xông vào, ông lập tức trầm mặt nói: "Không có quy củ gì hết! Ta còn chưa hỏi tại sao cháu lại làm tiểu Oanh tức giận bỏ đi, mà cháu còn dám xông vào như vậy!"

Ông vừa nói vừa muốn cầm gậy đánh Bạc Lan Tức, tức giận nói: "Quỳ xuống!"

Vợ chồng Bạc Kỳ Ký bước vào khuyên ông cụ, ở ngoài cửa, Bạc Lan Huyền vội vàng nhân lúc lộn xộn dẫn Giang Vụ Oanh ra ngoài.

Hai người giống như bỏ trốn khỏi nhà cũ, vào cái ngày đặc biệt này, Bạc Lan Huyền hoàn toàn không thể rời khỏi cậu, đã chuẩn bị tinh thần mang người về nhà dính dính nhựa nhựa cả ngày.

Giang Vụ Oanh nghĩ về lịch học ngày trở lại trường đã quy định.

Còn mười lăm ngày nữa.

...Vậy là đủ rồi.

Bạc Lan Huyền thấy cậu không còn trốn tránh nữa thì trong lòng có chút bất an, nhưng lại không nỡ hỏi.

Giang Vụ Oanh đang thả hồn bay bổng thì đột nhiên bị Bạc Lan Huyền bế lên.

Phía sau là nhà cũ họ Bạc, Giang Vụ Oanh không ngờ hắn lại tùy tiện như vậy, vội nói: "Em tự đi được rồi."

Bạc Lan Huyền không buông, trực tiếp hôn lên, li.ếm sạch bọt sữa trên môi cậu, thần bí nói: "Chúng ta về nhà ăn Tết, ta còn chuẩn bị quà cho em nữa."

**

"...Nó tên gì vậy ?"

Giang Vụ Oanh nhìn chú chó Labrador đen tuyền đang ngồi xổm trên sàn, thử đưa hai lòng bàn tay lên trên.

Chú chó lớn lập tức giống như thấy bánh bao thịt, nó đặt một chân trước lên lòng bàn tay trắng nõn của Omega, sau đó đưa lưỡi li.ếm lòng bàn tay còn lại, còn nhón chân sau lên, có ý định tiến lên ôm chầm lấy cậu.

Bạc Lan Huyền vốn còn đang hứng thú nhìn, nhưng nhìn một hồi thì vị chua đã xộc lên – đúng là con chó lưu manh, lần đầu gặp mặt đã dám tới gần Tiểu Oanh nhà hắn!

Hắn cau mày lôi con chó lớn đang thèm khát bé thỏ xinh đẹp đến mức sắp chảy nước miếng ra, bế Giang Vụ Oanh lên lầu, nói: "Không cần đặt tên, trông nó dâm như thế, mai đem nó đi luôn."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu có chút bất đắc dĩ nói: "Chó thì hiểu cái gì chứ, em thấy nó đáng yêu mà, lại còn ngoan nữa."

Bạc Lan Huyền lại càng thêm ghen tị, xoay cái đầu đang hướng về phía con chó lớn của bé thỏ lại, nhịn sự ghen tuông nói: "Vậy em đặt tên cho nó đi."

Giang Vụ Oanh đặt cằm lên vai hắn nói: "...Nó đen như vậy, cũng gần giống anh, hay là gọi Huyền Huyền đi."

Bạc Lan Huyền: "..."

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con chính là kiểu người không dám ăn vặt khi đi học mẫu giáo, nhưng lại rất dễ bị thuyết phục, vừa bị dụ dỗ làm chuyện xấu, vừa căng thẳng đỏ mặt.

Công: Xuất hiện rồi, bản thể của tôi đây!! (không phải)

Báo trước chương sau: Kỳ mẫn cảm (ồ?)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com