Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 15



Sống mũi cứng rắn của Bạc Lan Huyền chợt lướt qua tuyến thể sau gáy Giang Vụ Oanh, khiến cơ thể cậu khẽ run lên. Nước mắt sinh lý lập tức dâng đầy khóe mắt.

Bạc Lan Huyền đã gần như phát điên rồi, hắn bắt lấy chú thỏ nhỏ mang hương quýt xanh ngửi tới ngửi lui, càng ngửi lại càng điên cuồng.

Người trong lòng vốn đã có sức hút chí mạng đối với hắn, thêm vào việc Giang Vụ Oanh không thể kiểm soát được pheromone hỗn loạn của mình, cậu càng hoảng loạn, mùi hương lại càng nồng đậm, và rồi mùi rượu gin từ tuyến thể của Bạc Lan Huyền cũng từ từ lộ ra.

Hai người, một kẻ ngây dại một kẻ điên cuồng, tình hình càng lúc càng mất kiểm soát.

"Ầm! Ầm! Ầm——!!"

Cửa chính của biệt thự bỗng nhiên bị ai đó đập mạnh, giữa đêm khuya tĩnh mịch làm kinh động vô số chim chóc trên cành cây.

Cơ thể Giang Vụ Oanh đột nhiên cứng lại, cậu vội vàng đẩy Bạc Lan Huyền: "Có người gõ cửa..."

"Không cần để ý." Giờ phút này, dù ông trời có đến thì Bạc Lan Huyền cũng lười quan tâm, bảo hắn rời khỏi Giang Vụ Oanh nửa bước cũng là chuyện không thể nào.

"Ầm Ầm Ầm!!!"

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, đã muộn thế này lại còn là dịp Tết nhất, Giang Vụ Oanh lo lắng có chuyện gì gấp, không biết làm thế nào, đành thỏa hiệp: "Vậy thì cùng đi mở cửa, được chứ?"

Lúc này Bạc Lan Huyền mới chịu nhả ra một câu: "Được."

Sau đó hắn lại bế Giang Vụ Oanh lên bằng tư thế ôm như gấu túi koala, vừa đi về phía cửa biệt thự, vừa vùi đầu vào sau gáy chú thỏ nhỏ, không ngừng hít lấy hít để.

Dưới bộ đồ ngủ liền thân lông xù của bé thỏ, cái đuôi ngắn mềm mại cứ run lên bần bật.

Cậu sắp bị hắn ngửi đến phát khóc rồi.

Mãi mới lê được đến cửa, Giang Vụ Oanh có chút bất ngờ khi nhìn rõ người đến: "...Nhị thiếu?"

Bạc Lan Huyền nghe vậy thì khựng lại, mặt lạnh tanh nhìn vào màn hình hiển thị bên cạnh cửa.

Bạc Lan Tức hiển nhiên đã mất hết lý trí, gần như máy móc đập mạnh vào cánh cửa, đôi mắt đỏ rực kỳ lạ của hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, như thể cố gắng xuyên qua cánh cửa để thấy một ai đó.

Bạc Lan Huyền nhíu chặt mày, định mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, nhưng hắn cứ ồn ào thế này cũng không phải là cách.

Hắn thì có thể không ngủ, nhưng bảo bối nhà hắn còn phải ngủ chứ.

Hắn miễn cưỡng buông Giang Vụ Oanh xuống, nhẹ nhàng đặt cậu lên ghế sofa, lấy chăn lông quấn kín cậu lại. Sau đó, Bạc Lan Huyền cầm lấy ống tiêm cùng thuốc ức chế rồi đi ra cửa.

Trước khi Bạc Lan Tức xông vào trong, hắn đã nhanh chóng đóng cửa lại.

Bạc Lan Huyền ra tay gọn gàng dứt khoát, tiêm ba mũi thuốc ức chế liền một lúc. Nhưng dù vậy, Bạc Lan Tức lại không có dấu hiệu bình tĩnh chút nào, đôi mắt hắn càng đỏ rực hơn, ánh nhìn xuyên qua cánh cửa càng thêm dữ dội.

Vẻ mặt Bạc Lan Huyền càng thêm mất kiên nhẫn, nghĩ đến hắn đang nhòm ngó ai thì càng khó chịu hơn.

Đã vậy Bạc Lan Tức còn được đà lấn tới, ghé sát vào cánh cửa khàn giọng gọi: "Giang Vụ Oanh..."

Bạc Lan Huyền làm sao chịu nổi, hắn lập tức giơ tay muốn dạy dỗ Bạc Lan Tức một trận. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói lo lắng vang lên: "Lan Huyền!"

Bạc Kỳ Ký chạy như bay đến, kéo cổ áo sau của Bạc Lan Tức, nói nhanh: "Được rồi, đừng đánh, chú đưa nó đi, hai... hai đứa nghỉ ngơi đi."

Nhưng thể lực của Alpha cấp S trong kỳ mẫn cảm mạnh đến mức khó lường, Bạc Kỳ Ký kéo thế nào cũng không nhúc nhích được hắn dù chỉ một centimet.

Sau tiếng gọi đầu tiên, Bạc Lan Tức không ngừng lặp lại: "Giang Vụ Oanh... Giang Vụ Oanh..."

Bạc Kỳ Ký thầm nghĩ, sao lúc trước không có thái độ này, nếu có thì cũng không đến nỗi ly hôn nhanh như vậy, giờ ông ta lại còn phải nín nhịn mà dọn dẹp cái mớ hỗn độn này cho hắn!

Đang lúc không biết làm sao, cửa lớn biệt thự đột ngột mở ra từ bên trong.

Bạc Lan Tức vừa nãy còn gọi hăng say, giờ thật sự nhìn thấy Giang Vụ Oanh thì lại nghẹn họng, vẻ mặt hắn vẫn điên cuồng, nhưng giờ đã pha thêm chút lúng túng.

"Giang..."

Bạc Lan Huyền lập tức che chắn Giang Vụ Oanh ở phía sau mình, giọng Omega vẫn nhẹ nhàng dịu dàng: "Nhị thiếu."

Giang Vụ Oanh chưa bao giờ gọi thẳng tên Bạc Lan Tức. Kể cả lúc thân mật nhất, cậu cũng chỉ gọi hắn là "Nhị thiếu.".

Đôi mắt Bạc Lan Tức dường như càng đỏ hơn, hắn không kiềm chế được mà muốn bước tới gần, như thể đã quên mất rằng hôn nhân của họ đã kết thúc, và quên luôn sự hiện diện của hai người khác đang đứng đó.

Giang Vụ Oanh cho rằng Bạc Lan Tức không hề có tình cảm với mình, cậu chỉ nghĩ hắn đã quen với việc trải qua kỳ mẫn cảm bên cậu. Vì vậy, cậu nói: "Nhị thiếu, tôi không còn là Omega của anh nữa, tôi không cần phải giúp anh vượt qua kỳ mẫn cảm. Sau này đừng đến tìm tôi nữa."

Giọng nói của cậu luôn nhẹ nhàng, chậm rãi như thế.

Bạc Lan Tức nghĩ đến những bức họa kia - rõ ràng cậu nên rất thích mình, nhưng giờ đây, Bạc Lan Tức nhận ra một sự thật đau lòng, hắn chưa từng thấy Giang Vụ Oanh biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào với mình.

Mỗi một khoảng khắc trong nửa năm qua, đều giống như lúc này.

Cậu là người tính tình tốt nhất, lòng dạ mềm mỏng nhất, nhưng Bạc Lan Tức lại cảm thấy không nên như vậy, sự dịu dàng này... chẳng phải cũng chính là một loại thờ ơ lạnh nhạt hay sao?

Từ sâu thẳm trong xương tủy của Bạc Lan Tức mang một sự xấu xa trời sinh, từ trước đến nay trong hàng trăm ngày đêm, hắn ép Giang Vụ Oanh đến mức sụp đổ, ép cậu phải khóc lóc gọi tên mình, nhưng những điều đó chỉ do bản năng sinh lý quyết định. Khi cơn sóng lắng xuống, hắn vẫn chẳng còn lại gì, cũng chẳng có gì.

Bạc Lan Tức cụp mắt, nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Giang Vụ Oanh đang nắm chặt bên hông Bạc Lan Huyền, vừa định mở miệng, thì một đợt bùng phát mới trong giai đoạn kỳ mẫn cảm lại ào đến, hắn t.hở d.ốc một tiếng thô ráp, không tự chủ được mà bước nửa bước về phía Giang Vụ Oanh.

Dũng khí của Giang Vụ Oanh cũng chỉ đủ để mở cửa và nói ra câu vừa rồi, thấy Bạc Lan Tức không lùi mà còn tiến tới thì cũng có chút hoảng sợ.

Bạc Lan Huyền mất hết kiên nhẫn, thẳng tay giáng một cú chặt vào gáy Bạc Lan Tức khiến hắn ngất đi.

"Phiền chú hai đưa hắn đi."

Bạc Lan Huyền bỏ lại một câu rồi định dắt bé thỏ vào nhà, Giang Vụ Oanh vội vàng bổ sung: "Chú hai đưa nhị thiếu đến bệnh v..."

"Rầm." Cửa đóng lại.

...viện đi.

**

Bạc Lan Huyền hầu như bị cơn ghen nhấn chìm, cảm thấy cú chặt vừa rồi vẫn còn quá nhẹ với Bạc Lan Tức, đáng lẽ phải thả Huyền Huyền ra cắn đứt chân hắn mới đúng.

Trên đời này tuyệt đối không thể có ai không thích Giang Vụ Oanh. Ngay cả tên khốn như Bạc Lan Tức cũng không ngoại lệ.

Bạc Lan Huyền chua lè chua lét nghĩ, vừa hôn mạnh một cái vào tuyến thể của bé thỏ.

Giang Vụ Oanh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, che gáy mình, lí nhí nói: "Bạc, Bạc tổng... anh có thể đừng như vậy không..."

Bạc Lan Huyền mê đắm phần da thịt ngọt ngào, ấm áp, hơi phồng lên rồi lại nhấp nhô theo nhịp đập nơi sau gáy cậu. Làm sao hắn chịu nhượng bộ?

Hơn nữa Giang Vụ Oanh càng mềm mỏng thương lượng như vậy, hắn lại càng không nhịn được mà muốn bắt nạt cậu.

Alpha khẽ nói: "Vợ ơi."

Giang Vụ Oanh ngẩn người, liền nghe Bạc Lan Huyền tiếp tục nói: "Không phải người ở đây đều gọi như vậy sao, vợ?"

Bàn tay to của Alpha cũng chẳng an phận, nhẹ nhàng vuốt ve phần chóp tai hồng nhạt của bé thỏ, Giang Vụ Oanh hơi sốt ruột, giải thích: "Nhưng chúng ta không có... ưm!"

Cậu trợn tròn mắt nhìn Bạc Lan Huyền cúi xuống cắn nhẹ tai thỏ của mình, khiến lớp lông mềm mượt ngay lập tức ướt át.

Bạc Lan Huyền không hề có chút áy náy vì bắt nạt thỏ nhỏ, lại cúi xuống cắn thêm một cái, giọng nói càng trầm hơn: "Oanh Bảo, sao em ngoan thế hả."

"..." Bé thỏ sắp khóc đến nơi, "Sao....sao anh lại như vậy chứ."

**

Một đêm gà bay chó sủa, thân thể yếu ớt như giấy của Giang Vụ Oanh vẫn không chống đỡ được, nằm xuống chưa được một tiếng đã bắt đầu sốt cao.

Từ kiếp trước, Bạc Lan Huyền đã luôn canh cánh trong lòng về sức khỏe của cậu, đã quen ngủ không sâu giấc, cậu chỉ cần hơi nóng lên, hắn lập tức phát hiện ra, vội vàng gọi điện thoại liên hoàn bắt Trịnh Do Khiếu đến.

Bạc tổng vốn ra tay hào phóng, cho nên dù là ngày Tết đi làm thêm giờ bác sĩ Trịnh cũng không oán thán, truyền dịch cho Giang Vụ Oanh xong, Trịnh Do Khiếu nhìn Bạc Lan Huyền đang dùng tay làm ấm ống truyền dịch, bật cười nhẹ, nói: "Báo cáo kiểm tra sức khỏe đều xem cả rồi chứ? Với tình trạng của bảo bối nhà cậu, dùng thuốc cầm cự muốn sống đến già cũng không phải là không thể. Nhưng phải hết sức cẩn thận, cậu có thể trông chừng một ngày, một năm, nhưng mấy chục năm cứ thấp thỏm lo âu như vậy... Bạc tổng, cậu phải nghĩ kỹ đấy."

"Truyền dịch xong là ổn rồi đúng không?"

Trịnh Do Khiếu không kịp phản ứng, ngơ ngác nói: "...Hả?"

"Vậy cậu về đi." Bạc Lan Huyền không buồn liếc mắt lấy một cái, ngồi xổm xuống sờ vào cái trán nóng hầm hập của thỏ nhỏ, lạnh lùng đuổi khách.

Trịnh Do Khiếu: "..."

**

Kỳ nghỉ đông vốn đã ngắn ngủi, qua năm mới thì ngày tháng lại càng trôi nhanh hơn.

Sáng ngày 14 tháng 2, Bạc Lan Huyền có chút công việc đột xuất cần phải trở lại công ty. Ban đầu, hắn định đưa Giang Vụ Oanh đi cùng, nhưng cậu lại bảo mình cũng có việc cần phải ra ngoài một chuyến.

Bạc Lan Huyền lập tức nói: "Ta đi cùng em."

Giang Vụ Oanh vội vàng từ chối: "Không phải anh có công việc sao? Em đâu phải người không biết tự chăm sóc bản thân, em tự đi được mà."

Bạc Lan Huyền thực sự là không muốn rời cậu nửa bước, nhưng bé thỏ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay thật sự không muốn hắn đi theo, hắn vẫn có thể phân biệt được.

Chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ đành căn dặn Giang Vụ Oanh hết lần này đến lần khác: chú ý an toàn, không được dễ dàng tin tưởng người lạ, nếu có chuyện gì thì lập tức liên lạc với hắn. Sau đó, với sự lưu luyến không nỡ, hắn mới rời khỏi nhà.

**

Lương Đế Bạc Lan Huyền là một người đến từ cổ đại, mà người nắm quyền Bạc thị Bạc Lan Huyền lại là một kẻ cuồng công việc không có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm nào, vì thế, cả hai thân phận ấy đều không nhận ra rằng - hôm nay thực chất là Ngày lễ Tình nhân.

Giang Vụ Oanh cưỡi chiếc xe máy điện nhỏ của mình, dọc đường đi, những cửa hàng lớn nhỏ đều được trang trí với gam màu hồng ngọt ngào. Hai bên đường, những bó hoa rực rỡ tựa như gấm lụa diễm lệ, trong ngày đặc biệt này lại càng có giá trị không nhỏ.

Đến "Khám Hải" thì vừa đúng giờ ăn trưa, Giang Vụ Oanh vừa tháo chiếc mũ bảo hiểm tròn xuống đã bị người ta ôm chầm lấy, đối phương lớn tiếng nói: "Thỏ con!"

Tác giả có lời muốn nói:

Ừm?

Sao lại ngoan như vậy chứ~


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com