Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 17



Dưới ánh đèn rực rỡ, Tưởng Quan Thành hiểu rõ mình đã đi quá giới hạn, nhưng vẫn không thể kiềm chế được suy nghĩ lung tung.

Trong cơn mơ hồ, hắn nghe thấy Giang Vụ Oanh khẽ đáp: "Ừm."

Rõ ràng cậu không có ý định trò chuyện nhiều với bọn họ. Tưởng Quan Thành cũng biết điều, định kéo kẻ chướng mắt nào đó rời đi, nhưng Bạc Lan Tức đã nhìn thấy dòng chữ quảng cáo hoạt động ở trước cửa "Khám Hải", không chút do dự bước thẳng vào trong.

Tưởng Quan Thành: "..."

Hắn thật sự là nợ cái tên cháu nội này.

Từ lúc gọi món đến lúc một hơi uống cạn ly Americano của mình, Bạc Lan Tức ở trong tiệm chưa đến 5 phút.

Sau đó hắn vội vàng ra ngoài trong ánh mắt kinh ngạc của Hà Nhuế Cẩn, chuông gió hình hạc giấy trước cửa lại rung lên leng keng.

Tưởng Quan Thành: "..."

Hắn thờ ơ nhấp một ngụm nhỏ ly mocha bạc hà của mình - cái tính ngang ngược của Bạc Lan Tức này xem chừng chẳng có thuốc chữa nữa rồi, thích gây chuyện thì cứ việc gây chuyện đi.

**

Đôi giày martin màu đen kia lại lần nữa dừng trước mặt Giang Vụ Oanh, thậm chí Bạc Lan Tức còn hơi dang rộng hai tay, ý đồ rõ đến không thể rõ hơn.

Trong cuộc hôn nhân kéo dài nửa năm kia, Giang Vụ Oanh đã từng hôn hắn, từng làm với hắn... duy chỉ có chưa từng ôm hắn.

Kể cả trong hôn lễ, bọn họ chỉ có trao đổi lời thề và một nụ hôn, hoàn toàn không có cái ôm nào - mà thật ra, bọn họ vốn chẳng có hôn lễ.

Dù sao thì cái ôm cũng mang ý nghĩa ký thác tình cảm, mà giữa Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Tức lại chưa từng tồn tại thứ gọi là tình cảm, vậy nên không cần đến ôm.

Giờ phút này, khi đối mặt với Bạc Lan Tức dang tay về phía mình, phản ứng đầu tiên của Giang Vụ Oanh là kháng cự, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy đây là công việc của mình, Bạc Lan Tức với những Alpha khác chẳng có gì khác biệt—đều là khách hàng.

Chú thỏ nhỏ chậm rãi giơ bàn tay lông xù về phía Bạc Lan Tức, ngay khi Alpha không kìm được muốn trực tiếp ôm lấy cậu, thì có một cánh tay khác đột ngột xen vào, cướp lấy chú thỏ lớn kia đi.

"Bạc Lan Tức," người kia trầm giọng nói, "Làm gì cũng nên tự hỏi bản thân có xứng hay không."

**

Sự xuất hiện đột ngột của Bạc Lan Huyền khiến Giang Vụ Oanh trở tay không kịp - đã hẹn là đến đón cậu sau khi xong việc, sao lại tìm tới sớm vậy?

Dường như Bạc Lan Huyền nhìn ra sự khó hiểu của cậu, càng ôm chặt chú thỏ nhỏ hơn, không khách sáo nói: "Cứ cảm thấy trong lòng bất an, may mà tới kịp, nếu không thì loại cóc ghẻ gì cũng dám mơ tưởng đến thiên nga mất."

Bạc Lan Tức vẫn nhìn chằm chằm vào chú thỏ đầu to, ánh đèn lộng lẫy xung quanh không thể khiến gương mặt hắn nhuốm chút ấm áp, ngược lại càng thêm tái nhợt.

"Giang Vụ Oanh," Hắn bỗng dưng thấy mũi cay cay, gượng gạo cất giọng: "Nếu như hắn không đến, cậu sẽ ôm tôi, đúng không?"

Nếu không có hắn, cậu đã không ly hôn với tôi, đúng không?

Chú thỏ nhỏ ít khi suy nghĩ vòng vo, chẳng hiểu được hàm ý ẩn giấu trong câu nói của hắn. Cậu định gật đầu, nhưng vì cái đầu to quá nên không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể ngắn gọn đáp: "Ừm."

Nhận được câu trả lời khẳng định, tim Bạc Lan Tức lại co rút đau đớn.

Giang Vụ Oanh càng không để bụng, hắn lại càng thêm bất an.

Bên trong quán, Hà Nhuế Cẩn cảm thấy bầu không khí bên ngoài có gì đó khác lạ, lo lắng Giang Vụ Oanh gặp phải phiền phức, vội vàng đi ra hỏi: "Hai vị tiên sinh, xin hỏi có..."

Lời còn chưa dứt, cô đã sững người khi nhìn thấy hai alpha có gương mặt giống hệt nhau.

Một lát sau cô mới tiếp tục nói: "Nếu hai vị không có nhu cầu gì khác, có thể buông nhân viên của chúng tôi ra không? Vẫn còn khách hàng khác đang đợi được ôm đấy."

Bạc Lan Huyền nhìn những Alpha, Beta, và Omega đang đứng ở không xa vừa muốn thử lại không dám tiến lên kia, hắn suýt nữa thì không nhịn được mà vác Giang Vụ Oanh về nhà.

Nhưng ngay lúc đó, chú thỏ nhỏ liền dùng bàn tay siêu to vỗ vỗ lưng hắn, không nói gì nhưng rõ ràng đang bày tỏ mong muốn của mình.

Bạc Lan Huyền không hiểu cậu đang cần tiền gấp đến mức nào mà lại chạy tới đây làm việc lâu như vậy. Hắn xót muốn chết, nhưng vẫn buông tay.

Bạc Lan Tức cũng không rời đi, Hai anh em cứ đứng lù lù trước cửa như hai bức tượng, tỏa ra khí thế áp đảo đến mức chẳng ai dám đến ôm chú thỏ nhỏ nữa, chỉ có mấy đứa trẻ tung tăng chạy tới.

Cuối cùng cũng đợi đến 9 giờ rưỡi đóng cửa, Giang Vụ Oanh thay lại quần áo của mình, vừa ra khỏi "Khám Hải" đã bị Bạc Lan Huyền bế thốc lên.

Cậu thực sự đã mệt lắm rồi, lặng lẽ vùi mặt vào vai Bạc Lan Huyền, im lặng không nói gì, cứ như thể biết chắc rằng Bạc Lan Huyền sẽ không thật sự tức giận, cũng chẳng nỡ làm gì mình.

Bạc Lan Huyền... Bạc Lan Huyền thật sự là bị cậu nắm thóp rồi. Hắn đoán chắc Giang Vụ Oanh trong tình trạng này không thể nào ăn uống đàng hoàng được, bực bội nhéo nhẹ dái tai cậu, giọng điệu có chút bất lực: "Về nhà nấu mì hoành thánh cho em ăn nhé?"

"Ừm." Giang Vụ Oanh đáp một tiếng, buồn ngủ nhắm mắt lại.

Tưởng Quan Thành đã lỉnh đi từ lúc Bạc Lan Huyền xuất hiện, còn Bạc Lan Tức thì vẫn chưa rời đi. Dưới ánh đèn rực rỡ của thành phố về đêm, bóng dáng cao lớn của Alpha lại lộ ra một vẻ cô đơn khó tả.

Hắn nhìn chú thỏ nhỏ lộ vẻ mệt mỏi, lẩm bẩm nói: "Giang Vụ Oanh, Bạc công quán gần đây hơn... nếu cậu mệt rồi, thì về đó ngủ đi."

Giang Vụ Oanh mơ màng, đầu óc hỗn loạn, chẳng phân biệt được năm tháng nào, vô thức lẩm bẩm: "Ừm... cũng được."

Bạc Lan Huyền: "?"

Về Bạc công quán... trừ khi hắn chết rồi!

Tính chiếm hữu của hắn bùng nổ, lập tức siết chặt vòng tay ôm lấy bé thỏ, mở cửa xe, cài dây an toàn, động tác liền mạch như một tên cướp dâu chính hiệu.

Bạc Lan Tức đứng chắn ngay trước đầu xe, lớn tiếng nói: "Em ấy đã đồng ý về với tôi rồi!"

Bạc Lan Huyền thấy hắn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, dứt khoát hạ cửa kính xe xuống, nhẹ giọng hỏi Giang Vụ Oanh: "Bảo bối, em chưa từng thích Bạc Lan Tức, đúng không?"

Trong xe vang lên giọng nói mềm mại của Omega, như làn gió đêm thổi qua, chui thẳng vào tai Bạc Lan Tức: "...Ừm."

Cửa kính xe được nâng lên, chiếc Cullinan lướt qua Alpha cứng đờ như tượng đá, phóng đi như một ngôi sao băng xé ngang bầu trời.

**

Giang Vụ Oanh không thể tỉnh táo ngồi lâu trong không gian kín, huống hồ hôm nay cậu thực sự kiệt sức. Chỉ mới đi được một đoạn ngắn, cậu đã chìm vào giấc ngủ.

Bạc Lan Huyền đỗ xe vào gara, vốn định cứ thế ôm cậu lên nhà, nhưng khi vừa tháo dây an toàn, hắn chợt nhận ra nhiệt độ cơ thể Giang Vụ Oanh cao bất thường.

Trái tim hắn thắt lại, phản ứng đầu tiên là Giang Vụ Oanh lại bị sốt rồi, nhưng vài giây sau hắn nhận ra không phải như vậy.

Mùi quýt xanh nhạt khó có thể bỏ qua dần dần lan tỏa trong xe, tuy nói ngày thường Giang Vụ Oanh cũng có triệu chứng rò rỉ pheromone, hưng chưa từng mạnh đến mức này.

Bạc Lan Huyền có cảm giác như mình đang chìm trong một đại dương ngập tràn hương quýt xanh, mỗi hơi thở đều là một đợt sóng nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, đánh thẳng vào lý trí của hắn, đe dọa cuốn phăng tất cả.

Hắn vén mái tóc đen dày rối bời của Giang Vụ Oanh ra, mượn ánh sáng mờ ảo trong xe, quả nhiên trông thấy tuyến thể sau gáy Giang Vụ Oanh đã sưng đỏ rõ rệt. Đầu ngón tay vừa chạm vào, liền cảm nhận được sức nóng hừng hực.

...Hôm nay cậu đã tiếp xúc với quá nhiều Alpha, vẫn bị ảnh hưởng, không một dấu hiệu báo trước nào mà rơi vào kỳ phát tình.

Cảm giác bị ràng buộc khó chịu, Giang Vụ Oanh bắt đầu vặn vẹo cơ thể, cậu đá rơi đôi dép lông, co chân lên ghế nhưng vẫn không thấy dễ chịu hơn chút nào.

Cậu ngơ ngác vân vê vành tai thỏ của mình, đốt ngón tay và chóp tai đều ửng hồng.

Bạc Lan Huyền sợ cậu không biết nặng nhẹ mà làm đau mình, vội vàng giữ lấy cổ tay cậu, ôm trọn vào lòng, dùng áo khoác phủ lên đầu cậu che chắn, rồi sải bước nhanh chóng vào trong nhà.

Hắn cố gắng phóng thích pheromone để an ủi Giang Vụ Oanh, nhưng phản ứng của Giang Vụ Oanh quá mãnh liệt, ngay cả pheromone mùi rượu gin có sức công phá cực lớn của hắn cũng chỉ như muối bỏ biển, đợi đến lúc lên lầu vào phòng ngủ, vai Bạc Lan Huyền đã bị nước mắt của bé thỏ thấm ướt một mảng, còn phần vải nơi eo lại sẫm màu hơn rõ rệt.

Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi, tự nhủ không thể để tình hình mất kiểm soát - Bình tĩnh, phải từ từ, từ từ thôi.

**

Trước đó, Trịnh Do Khiếu đã dặn dò là cơ thể Giang Vụ Oanh không thể dùng thuốc ức chế, chỉ có thể giải quyết bằng cách đánh dấu, mà Giang Vụ Oanh đã từng bị Bạc Lan Tức đánh dấu vĩnh viễn.

Là một Alpha cấp S, Bạc Lan Huyền có thể đánh dấu lần hai để xóa bỏ dấu ấn của Alpha cấp thấp hơn, nhưng nếu đối phương cũng là Alpha cấp S, hắn không thể hoàn toàn thay thế được.

Điều này có nghĩa là... hắn sẽ phải chia sẻ dấu hiệu với Bạc Lan Tức.

Bạc Lan Huyền ôm Giang Vụ Oanh lên giường, hắn phải đảm bảo sẽ không làm Giang Vụ Oanh bị thương, nhưng tay phải vừa buông ra đã dính đầy mồ hôi.

Tay trái của hắn còn phải đỡ thân thể đang run rẩy của Giang Vụ Oanh, thế là chỉ đành cúi người hôn lấy Giang Vụ Oanh đang khóc đến mũi đỏ bừng, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu mềm mượt của cậu, dịu dàng thương lượng: "Bé cưng, giúp ta tháo cà vạt ra, được không?"

Hắn thắt nút kiểu Windsor, mà Giang Vụ Oanh lúc này không tỉnh táo, lại chẳng quen thắt cà vạt, nên loay hoay một lúc lâu, càng tháo càng chặt.

Bé thỏ vô cùng ấm ức, lại sắp không chịu nổi nữa, sốt ruột đến mức nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cổ họng Bạc Lan Huyền cũng sắp bốc cháy đến nơi, chỉ đành dùng tay phải nhơm nhớp mồ hôi kéo phăng cà vạt ra, nhưng không hề vứt đi, mà ngược lại nâng bàn chân trần của Giang Vụ Oanh lên, buộc sợi cà vạt màu xanh đậm kia vào mắt cá chân cậu.

Giang Vụ Oanh cực kỳ gầy, ôm lên nhẹ bẫng, chỉ là khung xương mảnh khảnh, nên không hề có vẻ khô gầy.

Cà vạt màu xanh lục thẫm quấn quanh cổ chân cậu, trông như một con rắn nhỏ quấn lấy viên kẹo sữa trắng mịn chưa kịp tan chảy.

**

Ban đầu, Bạc Lan Huyền còn hôn không nhanh không chậm, nhưng chẳng mấy chốc đã rơi vào vòng xoáy cuồng nhiệt, hôn đến mức Omega nhỏ bé không kịp thở.

Giang Vụ Oanh không có khí thế áp đảo như hắn, thậm chí còn chẳng kịp đáp lại, chỉ có thể gắng gượng tiếp nhận.

Bạc Lan Huyền thất thần, trong giây lát gần như cho rằng mình đã trở lại kiếp trước, cái đêm tân hôn rực rỡ ấy, cả hoàng cung rợp trời hỉ sắc, nghênh đón Quân hậu bước vào điện Tam Xuân.

Bạc Lan Huyền không nhịn được nắm lấy cổ tay Giang Vụ Oanh, cẩn thận khống chế lực đạo khiến cậu không cảm thấy đau đớn, nhưng lại không thể giãy giụa được, sau đó đẩy hai tay cậu lên đỉ.nh đầu.

Hai tay Giang Vụ Oanh bị trói buộc, hoàn toàn mặc người định đoạt, vừa không thể nắm ga giường cũng chẳng thể bấu víu vào đâu, chỉ có thể tựa vào đầu giường lạnh lẽo, đầu ngón tay hồng mềm cũng khẽ run lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com