Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 23



"......" Nhận lấy mảnh vải cotton nhỏ còn coi là quy củ kia, Giang Vụ Oanh nhanh chóng thay vào.

"Có vừa không?" Alpha ân cần hỏi, "Có bao được cái đuôi của em không?"

Giang Vụ Oanh: "......"

Bạc Lan Huyền lại như thể thật lòng muốn tìm hiểu, tò mò hỏi: "Nghe nói đuôi của thỏ con không phải chỉ là một cục tròn, mà có thể kéo dài ra. Bé cưng cũng vậy à?"

"......" Giang Vụ Oanh lập tức xù lông vì bị hắn trêu ghẹo, giận dỗi nói: "Anh ra ngoài đi... Tôi không ngủ chung với anh nữa!"

Bạc Lan Huyền biết rõ, vừa rồi khi hắn nhắc đến cái đuôi, thỏ con chắc chắn theo phản xạ mà động đậy cái đuôi nhỏ đó, điều này khiến hắn cảm thấy cả người như sắp biến thành nham thạch nóng chảy.

Hắn biết điểm dừng, lập tức dỗ dành: "Ta không nói nữa, không nói nữa, bé cưng đừng giận ta."

Nói rồi, hắn vén góc chăn, chui vào trong.

Ban đầu Giang Vụ Oanh còn giận dỗi quay lưng về phía hắn, nhưng lúc nhận ra chăn bị nhấc lên, cậu còn chưa kịp tránh xa thì đã bị cánh tay dài của Alpha kéo lại, trong chớp mắt đã bị ôm chặt vào lồng ng.ực rắn chắc của Bạc Lan Huyền.

Vạt áo ngủ của Bạc Lan Huyền mở rộng, chiếc váy ngủ mát lạnh chạm vào làn da trần nhanh chóng ấm lên, hắn thực sự không nhịn được, cổ họng trầm thấp th.ở d.ốc một tiếng.

"......" Giang Vụ Oanh bị tiếng thở này làm giật mình, lập tức căng thẳng nhắc nhở: "Anh tuyệt đối không được..."

"Ta biết, ta biết," Bạc Lan Huyền ôm cậu càng chặt hơn, cánh tay cứng như thép giam chặt tấm lưng trần mềm mại của cậu, nhắm mắt lại để bình ổn dòng máu đang sôi trào trong cơ thể, khẳng định nói: "Ta sẽ không làm gì cả, bé cưng."

Giang Vụ Oanh cảnh giác chờ nửa phút, xác định hắn không có hành động gì thêm mới yên tâm nhắm mắt lại.

Bạc Lan Huyền nhắm mắt dường như đã ngủ say, nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Omega bên cạnh.

Hắn biết, Giang Vụ Oanh ngủ không sâu.

Thỏ con rất kén giường, đến nơi lạ lẫm thì khó mà ngủ ngon được.

Quả nhiên, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Giang Vụ Oanh theo bản năng đưa tay mở ngăn kéo đầu giường, muốn tìm thuốc ngủ. Nhưng đúng lúc này, Bạc Lan Huyền liền giữ lấy cổ tay cậu, kéo trở lại.

Hắn khẽ xoa lên mái tóc mềm mại xù lên của cậu, dịu dàng hỏi: "Không ngủ được à?"

Giang Vụ Oanh không trả lời, Bạc Lan Huyền cười, nói: "Ta hát ru cho bé cưng nghe nhé?"

Giang Vụ Oanh không ngờ hắn còn biết hát, vì tò mò mà càng tỉnh táo hơn mấy phần.

Bạc Lan Huyền cất giọng: "Ngủ đi, ngủ đi, bé cưng của ta..."

Ba mươi giây sau...

Giang Vụ Oanh im lặng một lúc, rồi dè dặt hỏi: "Anh đang niệm kinh à?"

Bạc Lan Huyền khựng lại, nhẹ nhàng xoa gáy cậu, cứng rắn ra lệnh: "Nhắm mắt nghe đi, đừng nói nữa."

Giai điệu này quả thực rất có tác dụng ru ngủ. Hát một lần, Giang Vụ Oanh ngáp dài. Đến lần thứ hai, cậu đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Tiếng hát càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ, cuối cùng cũng dừng hẳn.

Bạc Lan Huyền cúi đầu nhìn gương mặt say ngủ trong lòng, đôi môi mỏng dần dần mím lại.

**

Ánh sáng ban mai lờ mờ, mang theo tiếng chim hót líu lo cùng hơi sương ẩm ướt len lỏi vào phòng ngủ. Đôi tai thỏ trên gối vì say giấc mà càng thêm mềm mại, ửng hồng.

Khi Giang Vụ Oanh tỉnh lại, cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cậu len lén kéo vạt váy ngủ lên kiểm tra, nhưng trên người lại chẳng hề có dấu vết gì.

Chỉ là... bộ váy ngủ vốn mềm mại thoải mái tối qua, sao qua một đêm lại thấy hơi cọ xát khó chịu, nhất là...

Giang Vụ Oanh không dám cử động mạnh, hai má và vành tai trắng nõn càng lúc càng đỏ bừng.

"Chào buổi sáng, bé cưng bên A." Bạc Lan Huyền điêu luyện ôm cậu lên, bế thẳng vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt cho cậu.

"Anh có......" Ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trước bồn rửa mặt, Giang Vụ Oanh do dự mở miệng.

Bạc Lan Huyền đưa tay nặn kem đánh răng, mặt không đổi sắc hỏi: "Có gì?"

Không có bằng chứng, Giang Vụ Oanh cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ đành ngậm bàn chải đánh răng vừa bị nhét vào rồi lắc đầu.

**

Hôm nay là thứ Hai nhưng không có tiết học. Khi Giang Vụ Oanh về ký túc xá, chỉ có một mình Chu Xuyên Nguyên đang ngồi trước bàn viết code, nghe thấy tiếng mở cửa cậu ta ngước lên, đôi tai chó khẽ động đậy rồi lập tức đứng dậy: "Cậu... cậu về rồi à, hoa mai bên cạnh sân vận động nở rồi, đi xem không?"

Giang Vụ Oanh nghĩ rằng liên tục từ chối bạn cùng phòng mới hai lần liên tiếp thì thực sự không hay, hơn nữa đã lâu rồi cậu chưa vẽ phong cảnh. Nhân tiện đi một chuyến, đến lúc đó Chu Xuyên Nguyên xem huấn luyện, cậu ở bên tranh thủ vẽ phong cảnh là được.

Thế là cậu gật đầu nói: "Được, vậy cậu đợi tôi một lát."

Cậu nhét bút chì, tẩy, bảng kẹp giấy, hộp màu nhỏ, giấy pha màu, xô gấp... vào túi vẽ. Thấy cậu định nhấc chiếc túi nặng trịch lên, Chu Xuyên Nguyên vội nói: "Để tôi cầm giúp cậu."

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Tôi cầm được."

Chu Xuyên Nguyên dứt khoát ôm lấy túi vẽ nói: "Không sao, tôi có thừa sức, tôi sẽ cẩn thận, không làm xóc đồ của cậu đâu."

Hai người xuống lầu, trên đường đi, Giang Vụ Oanh cố gắng phớt lờ cái đuôi chó của Chu Xuyên Nguyên, nhưng nó lắc qua lắc lại quá nhanh.

Cậu không nhịn được nghĩ: Đuôi của Huyền Huyền hình như cũng như vậy, ngày nào cũng quay như chong chóng.

Nghĩ đến đây, cậu lại nhớ ra giờ này chắc Bạc Lan Huyền đã đi đón Huyền Huyền rồi. Không biết nó có lớn thêm chút nào không...?

"Vụ Oanh, Vụ Oanh?"

Giang Vụ Oanh giật mình hoàn hồn, thấy Chu Xuyên Nguyên đang nhìn mình với vành tai hơi đỏ, cậu ta cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi có thể gọi cậu như vậy không?"

Giang Vụ Oanh gật đầu, chợt nhớ ra mình quên đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng hai người đã đi đến bên ngoài sân thể dục, nên đành thôi.

Cậu ngồi xuống ghế, ánh mắt Chu Xuyên Nguyên rơi vào tờ giấy vẽ của cậu.

Im lặng nhìn một lúc, Chu Xuyên Nguyên khẽ hỏi: "Cậu không vẽ người à?"

Giang Vụ Oanh cẩn thận phác họa nhụy hoa mai, đáp: "Tôi không hay vẽ người."

Ngoại hình của hai người thực sự khó mà không gây chú ý, Chu Xuyên Nguyên nhận ra càng lúc càng có nhiều người vô tình lẫn cố ý đi ngang qua, bèn nhíu mày.

Cậu ta lặng lẽ xê dịch vị trí, chắn tầm nhìn từ bên ngoài.

Nhưng che được bên này thì không lo được bên kia, đám sinh viên đang học thể dục trên sân tập một người nối tiếp một người nhìn về phía này, trong hàng ngũ còn vang lên tiếng thì thầm bàn tán.

"Đó là cosplay à?"

"Hình như không phải đâu, người có đuôi kia là đàn anh trong viện chúng ta, chẳng lẽ nửa năm nay ngày nào cũng cosplay?"

"Vậy là đuôi thật à? Con người sao có thứ đó được?"

"Nghe về vụ án Tần Đức Nhân chưa?"

"Tần gì cơ?"

"Tần Đức Nhân,  thầy Trương Văn Khắc từng giảng trong lớp... Cậu trốn tiết à?"

"...... Đừng có đánh trống lảng, rốt cuộc là thế nào?"

"Là một kẻ chủ mưu của một băng nhóm biến đổi gen hơn mười năm trước, người này vốn là thiên tài trong giới khoa học sinh vật, là một Alpha cấp S, tiếc là tâm địa vô cùng độc ác. Hàng ngàn đứa trẻ bị hắn thí nghiệm, nghe nói ngay cả con ruột hắn cũng không tha..."

"Tôi cũng nghe vụ đó rồi, chuyện táng tận lương tâm như vậy, hồi đó về việc định tội và lượng hình về mặt tư pháp tranh luận đến tận phút cuối cùng, dù sao thì thuốc hắn dùng cũng không gây chết người, chỉ có thể xác định là trọng thương......"

"Tôi nhớ rồi, cuối cùng vẫn định tội bắt cóc trẻ em và cố ý gây thương tích, xử nhiều tội cùng lúc phán chung thân đúng không?"

"Thật không phải người mà..." Có người tặc lưỡi kinh ngạc, "Omega kia đẹp thế, hồi nhỏ chắc chắn siêu đáng yêu, cái tên Tần gì kia sao ra tay được nhỉ?"

"Đừng dùng tư duy người bình thường để đoán tâm lý kẻ điên."

Tiếng bàn tán xôn xao trên sân vận động đương nhiên không truyền ra bên ngoài được, Giang Vụ Oanh đang pha màu, thì bỗng nghe có người nhẹ giọng gọi: "Bạn học... chào bạn..."

Cậu ngẩng đầu, thấy một nữ Omega tóc xoăn gợn sóng, trang điểm tinh tế, môi đỏ rực đang mỉm cười đứng bên cạnh.

Thấy cậu nhìn sang, cô đưa cho cậu một tờ rơi nhiều màu sắc, tha thiết nói: "Tôi là Hàn Thuần Hủy, sinh viên năm ba ngành đạo diễn. Chúng tôi đang chuẩn bị một vở kịch nhỏ cho lễ kỷ niệm trường, vẫn chưa tìm được diễn viên chính phù hợp... Đây là tờ rơi quảng cáo của chúng tôi, tôi thấy điều kiện ngoại hình của cậu rất xuất sắc, cậu có hứng thú tham gia với chúng tôi không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cuộc Bạc Lan Huyền có làm gì không đây?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com