Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 25



Giang Vụ Oanh giật mình bởi giọng nói của hắn, ánh mắt nhìn sang có phần ngơ ngác.

Bạc Lan Tức sải bước đến, ngồi xuống bên mép giường, hắng giọng rồi cố tỏ ra tự nhiên, nói: "Ngươi quen hoàng huynh của ta sao?"

Giang Vụ Oanh nhẹ giọng đáp: "Ta không quen biết bệ hạ."

Bạc Lan Tức nghe vậy mới thấy yên tâm hơn một chút, lại hỏi: "Ngươi biết vì sao ta lại cưới ngươi chứ?"

Giang Vụ Oanh gật đầu.

Nhìn dáng vẻ cam chịu, thuận theo lẽ thường của cậu, chẳng hiểu sao trong lòng Bạc Lan Tức lại dâng lên một cơn bực bội khó tả.

Hắn nhấn mạnh: "Phụ thân và huynh trưởng của ngươi đều rất đáng ghét. Bản vương thấy ngươi ở lại phủ Vĩnh Hưng Hầu e rằng chẳng mấy chốc cũng mất mạng, cho nên mới phát lòng từ bi nghênh đón ngươi vào cửa. Ngươi hiểu chứ?"

Giang Vụ Oanh lại gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: "Đa tạ vương gia."

Bạc Lan Tức: "..."

Hắn cố xua đi cảm giác bức bối vô cớ trong lòng, chợt đứng bật dậy: "Toàn thúc! Chuẩn bị nước, bản vương muốn tắm!"

Rồi hắn quay lại nhìn Giang Vụ Oanh, hơi ngập ngừng nói: "...Ngươi.... cũng đi đi, trong phủ không thiếu thùng tắm."

Trời đêm trăng sao sáng tỏ, cơn gió nhẹ khẽ lướt qua những cành lá ngoài rèm, những phiến lá úa vàng xào xạc, hòa cùng tiếng dế kêu râm ran.

Trong phòng so với bên ngoài càng yên tĩnh hơn, Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Tức mỗi người chiếm một bên của giường gỗ, ở giữa là một khoảng cách xa tựa như sông Hán hùng vĩ.

Hôm nay Bạc Lan Tức bị ép uống quá nhiều rượu, tuy chưa đến mức say bí tỉ, nhưng đầu óc cũng chẳng tỉnh táo hoàn toàn. Vậy mà cơn buồn ngủ lại chẳng thấy đâu.

Hắn hít một hơi thật sâu, đang định ra ngoài sân luyện kiếm thì đột nhiên nghe bên cạnh vang lên một tiếng "ục—" khe khẽ.

"..." Bạc Lan Tức nghiêng đầu nhìn sang, liền thấy Giang Vụ Oanh đang xoa nhẹ bụng trên, đôi gò má ửng đỏ, khẽ nói: "Thất lễ rồi."

Hắn vò đầu, cao giọng gọi ra ngoài: "Toàn thúc, mang đồ ăn lên!"

Giang Vụ Oanh ăn rất ít, dù cả ngày chưa có gì bỏ bụng, nhưng cũng chỉ ăn được nửa bát cháo.

Bạc Lan Huyền nhíu mày nói: "Ngươi ăn ít vậy sao?"

Giang Vụ Oanh gật đầu, có chút xấu hổ nhìn bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn, rồi nói nhỏ: "Những thứ này làm phiền Toàn thúc mang xuống, chia cho người trong phủ đi."

Qua một hồi bận rộn đã đến nửa đêm. Bạc Lan Tức cũng không còn tâm trạng luyện kiếm nữa, nhưng khi nằm xuống, khứu giác của hắn lại trở nên nhạy bén lạ thường.

Hắn khẽ nuốt một cái, giọng khàn khàn hỏi: "Giang Vụ Oanh, ngươi xông hương à?"

Người bên cạnh ngơ ngác một thoáng rồi đáp: "Ta không có, vương gia."

Trong đầu Bạc Lan Tức rối như tơ vò, phản ứng cũng chậm đi nhiều, một lúc sau mới lên tiếng: "...Ừm."

***

Bên kia, hoàng đế sau khi hồi cung lại không trở về tẩm cung của mình, mà đi về phía góc Tây Bắc hoàng thành.

Lão thái giám Trương An Thái đi ở phía sau, trong lòng thầm thắc mắc: Hướng này chỉ có cung Từ Dụ của Thái hoàng thái hậu... Lão nương nương đã quy ẩn tụng kinh nhiều năm, đến cả đại điển đăng cơ cũng không xuất hiện, bệ hạ đến đó làm gì?

Sau một hồi thông báo, Bạc Lan Huyền đối diện với tổ mẫu của mình, bỗng quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ.

Thái hoàng thái hậu đã hơn hai mươi năm chưa gặp cháu trai, còn chưa kịp nhìn kỹ xem hắn trông ra sao, lại nhận được cái đại lễ này, nhất thời ngơ ngác hỏi: "Hoàng đế làm gì thế?"

Bạc Lan Huyền nhỏ giọng nói: "Tôn nhi có một việc muốn cầu hoàng tổ mẫu."

Hắn hơi dừng lại, rồi nhấn mạnh: "Liên quan đến tính mạng."

***

Sáng sớm, vào giờ Mão (5-7 giờ sáng), tổng quản phủ Tấn vương, Lưu Đa Toàn, đứng ngoài rèm hạ giọng gọi: "Vương gia."

Vừa dứt lời, màn giường đã bị Bạc Lan Tức vén lên. Hắn xuống giường, cất bước ra ngoài, ra hiệu cho Lưu Đa Toàn theo sau.

Lưu Đa Toàn hơi sửng sốt, âm thầm đánh giá vị chủ tử này -  hiện tại hốc mắt hơi xanh, thêm vào đó động tác nhanh nhẹn như vậy, trông như cả đêm chưa từng chợp mắt.

Cũng phải... Một canh giờ trước vừa gọi nước lần cuối, đúng là huyết khí dồi dào.

Bạc Lan Tức hiểu rõ Lưu Đa Toàn không phải kẻ hồ đồ, nếu giờ này đến báo chắc chắn có việc quan trọng.

Quả nhiên nghe lão tổng quản bẩm báo: "Vương gia, Mã công công vừa mới tới, nói là Thái hoàng thái hậu truyền Vương quân vào cung nói chuyện."

Bạc Lan Huyền nhíu mày, vị tổ mẫu đã quy ẩn trong Phật đường, nhiều năm không hỏi chuyện triều chính, giờ lại đột ngột triệu kiến là có ý gì?

Dù nói là truyền Vương quân vào cung, nhưng theo quy củ thì hắn cũng nên đi cùng. Bạc Lan Tức thoáng cân nhắc, vừa định đáp lời thì bên ngoài chợt có người hối hả chạy vào.

"Điện hạ," Người vừa tới mặc võ phục gọn gàng, là một công tử trẻ tuổi, diện mạo khôi ngô, khóe môi khẽ nhếch nụ cười rạng rỡ: "Hôm nay Lương Sùng rủ mấy người chơi mã cầu, điện hạ có hứng thú đi cùng không?"

**

Ánh sáng trước mắt chập chờn, Giang Vụ Oanh cảm thấy đầu đau như búa bổ. Trong mơ hồ, dường như cậu cảm thấy có người đưa tay chạm vào trán của mình, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh.

Cậu cố gắng mở mắt, liền thấy ba gương mặt đang ghé sát vào mình.

"..."

"Vụ Oanh, Vụ Oanh?" Chu Xuyên Nguyên vội vàng nói, "Sao tự nhiên cậu lại sốt cao thế này? Làm tụi tôi giật cả mình."

Tai Giang Vụ Oanh ong ong, nghe không rõ lắm lời đối phương nói, nhưng cậu cũng lờ mờ đoán được mình đã bị bệnh.

"Hay là đưa cậu ấy đến phòng y tế trường đi." Tưởng Quan Thành đề nghị.

Ký túc xá là giường tầng, ba người phải giẫm lên ghế mới leo lên được, Tưởng Quan Thành vừa định cùng Chu Xuyên Nguyên đỡ Giang Vụ Oanh xuống giường, thì người sau đã trực tiếp giơ tay bế cả người lẫn chăn lên.

Tưởng Quan Thành: "?"

Hắn cảm giác có gì đó sai sai, nhưng nghĩ lại, Chu Xuyên Nguyên ôm Giang Vụ Oanh cách một lớp chăn dày, hơn nữa bây giờ còn chưa rõ tình trạng của cậu ra sao, nên hắn quyết định nhẫn nhịn.

Giang Chấp Giản nhìn Chu Xuyên Nguyên, đột nhiên nói: "Để tôi cõng cậu ấy đi."

Chu Xuyên Nguyên còn chưa kịp từ chối, Giang Chấp Giản đã nói tiếp: "Tôi là anh trai cậu ấy."

Chu Xuyên Nguyên không tin lắm, dù sao mấy ngày nay hai người họ ở cùng nhau không có chút nào giống anh em, nhưng Tưởng Quan Thành lại ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ... vậy... cậu cõng đi, cậu ta đúng là... anh trai của Tiểu Giang."

Trong lúc ý thức mơ hồ, Giang Vụ Oanh đã được khoác lên một chiếc áo phao dài đến mắt cá chân, đội một chiếc mũ len có hai quả cầu bông, bên ngoài lại được chùm thêm mũ áo khoác. Sau đó, cậu được người ta cõng xuống tầng.

Mi mắt cậu khẽ mở rồi lại khép, ánh nhìn lướt qua khắp nơi một cách vô thức, đến lúc lướt đến bàn học dưới giường, ánh mắt mới thoáng dừng lại.

Bạc Lan Huyền không nỡ để cậu đụng vào nước rửa ly, cho nên đã chuẩn bị cho cậu không ít cốc giấy, tối hôm qua trước khi ngủ cậu đã uống nước, không biết có tiện tay đặt cốc giấy trên bàn không...

Giờ phút này trên mặt bàn không có cốc giấy, vậy chắc là đã tùy tiện vứt đi rồi.

Thái dương lại đau nhói, Giang Vụ Oanh vội vàng nhắm mắt lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com