Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 27



Nơi bọn họ đứng vẫn còn cách lùm cây thấp rậm rạp kia một đoạn, chỉ cần không phát ra tiếng động, những người bên trong đang làm chuyện riêng sẽ không bị quấy rầy.

Alpha hạ giọng thì thầm: "'Chưa được sự cho phép của bên A'... rồi sao nữa nhỉ?"

Giang Vụ Oanh bị bộ dạng vô sỉ thừa cơ hội chiếm tiện nghi của hắn làm cho kinh ngạc. Nhịn ba giây vẫn không chịu nổi, cậu tháo khẩu trang xuống, khẽ nhón chân, chạm môi lướt qua bên má Alpha như chuồn chuồn đạp nước.

Môi của chú thỏ nhỏ mềm mại, hơi ẩm, mang theo hơi lạnh của đêm đông đáp xuống bên má hắn, tựa như một bông tuyết dịu mát lặng lẽ rơi.

Bạc Lan Huyền rũ mắt nhìn Omega với vẻ mặt viết đầy dòng chữ "Như vậy là được rồi chứ, còn không mau đi" , nhưng hắn lại được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nói: "Vẫn còn một điều nữa."

Giọng của Alpha đều là bẫy rập: "Bé ngoan, ta muốn vừa thả pheromone, vừa hôn em."

"Chỉ một phút thôi, ta hứa, một phút là đi ngay."

Một phút rồi lại một phút... Quả quýt xanh sắp biến thành quả quýt xanh được ủ lâu năm rồi.

Lưng Giang Vụ Oanh tựa vào thân cây mai sần sùi nhuốm màu phong sương, còn Bạc Lan Huyền vừa hôn cậu say đắm, vừa dùng bàn tay to lớn trêu chọc đôi tai thỏ mềm mại.

Giang Vụ Oanh gần như mất hết sức lực, chẳng còn lo liệu những người trong lùm cây có bị kinh động hay không nữa, cậu chỉ còn lo lắng cho chính mình được thôi.

Chiếc đuôi tròn nhỏ xíu bị kẹp giữa hai bờ mông run rẩy đầy tội nghiệp, không biết phải làm sao cho phải. Đúng lúc này, bàn tay nóng rực, thô ráp của Alpha bất ngờ xuyên qua lớp váy, phủ lấy lớp lông màu hồng nhạt bên ngoài.

Giang Vụ Oanh suýt nữa kêu thành tiếng nhưng lại cắn răng nhịn xuống, thân thể nhỏ bé run rẩy kịch liệt trong lòng bàn tay Alpha, giống như một chú chim oanh nhỏ dưới mái hiên trong ngày mưa bão.

Nếu cái đuôi nhỏ này cũng có suy nghĩ, chắc hẳn đã bị bắt nạt đến mức khóc cũng không ra nước mắt nữa rồi.

Khi Bạc Lan Huyền dừng lại, thỏ con suýt nữa đã không thở nổi.

Hắn lịch sự lau đi khóe mắt và khóe môi ướt sũng của Giang Vụ Oanh, mềm giọng nói: "Nhịn lâu quá rồi, bé yêu đừng giận ta."

Giang Vụ Oanh: "..."

**

Sau khi về đến ký túc xá, điện thoại di động của Giang Vụ Oanh rung lên.

[Hàn Thuần Huệ] : Vụ Oanh, Vụ Oanh, tối mai sau sáu giờ em có rảnh không? Có muốn cùng nhau tập luyện không nè?

[Hàn Thuần Huệ] : [Mèo lén lút]

[Giang Vụ Oanh] : Có ạ, đàn chị ≥▽≤

[Hàn Thuần Huệ] : Được! Sáu giờ tối mai gặp nhau ở phòng 1106 của trung tâm hoạt động nha~

[Hàn Thuần Huệ] : À đúng rồi, nhớ gọi cả bạn của em đến nữa nhé, chị không nhắn riêng nữa đâu.

[Giang Vụ Oanh] :[Được ạ.]

Buổi tối, trung tâm hoạt động sinh viên luôn tấp nập người qua lại, có người tập đàn, có người tập nhảy, có người luyện diễn xuất, có người làm thêm bán thẻ thành viên... Cũng có những người không tìm được phòng tự học mà phải đến đây ôn bài.

Để tránh gây chú ý, Giang Vụ Oanh vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, cậu nhanh chóng đi xuyên qua đám đông, nhưng vẫn nhận được không ít ánh nhìn.

Có điều, những người định bắt chuyện còn chưa kịp tiến lên thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Chu Xuyên Nguyên phía sau dọa cho sợ mà bỏ cuộc.

Đợi đến khi Giang Vụ Oanh tìm được phòng luyện tập, cậu mới tháo bỏ mũ và khẩu trang, mở cửa đi vào.

Có lẽ vì họ đến sớm nên trong phòng chỉ có Hàn Thuần Huệ và khoảng năm, sáu sinh viên khác. Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn qua.

Sau một thoáng yên lặng, một nam Beta khoa trương ôm tim kêu lên: "Chúa ơi... tôi yêu mất rồi!"

"..." Hàn Thuần Huệ cười bước tới đón cậu, đưa cho cậu một xấp giấy: "Vụ Oanh đến rồi! Đây là kịch bản mới ra lò, cầm lấy này."

Giang Vụ Oanh nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn thì thấy mấy chữ to in trên trang bìa.

——《Người đẹp ngủ trong rừng》.

"..."

Thấy cậu lộ ra vẻ khó xử, Hàn Thuần Huệ vội vàng giở chiêu bài đáng thương, nhìn cậu chớp chớp mắt: "Vụ Oanh, em có chịu đóng vai công chúa nhỏ không?"

Giang Vụ Oanh cầm kịch bản, chần chừ một lúc rồi khó nhọc gật đầu.

Chu Xuyên Nguyên cũng sững sờ.

Hàn Thuần Huệ nói vai của anh là cp của nhân vật chính, mà kết cục của người đẹp ngủ trong rừng không phải là...

Vì đây chỉ là một vở kịch ngắn nên thời lượng xuất hiện của các nhân vật chính và phụ không chênh lệch nhau là mấy. Lời thoại của Giang Vụ Oanh cũng chỉ có vài câu trước khi bị kim quay sợi đâm vào tay, ngược lại hợp với ý của cậu.

Beta nữ đóng vai mụ phù thủy giả vờ đang quay sợi, Giang Vụ Oanh bước đến bên cạnh, chậm rãi cất tiếng: "Bà ơi, bà đang làm gì vậy?"

Bình thường cậu đã nói chuyện chậm rãi, nay lại sợ chính mình căng thẳng sẽ nói lắp, cho nên nói càng chậm hơn.

Thế nhưng, giọng cậu vốn dĩ mềm mại, nay lại thêm phần dịu dàng e ấp, má còn chưa kịp nói hết câu đã đỏ lên.

Đầu ngón tay vô thức nắm chặt góc áo, nhịp điệu chậm rãi của cậu càng khiến người ta cảm thấy cậu thuần khiết và ngoan ngoãn đến cực hạn.

Phù thủy có chút ngây người, động tác trên tay cũng dừng lại, đến khi Hàn Thuần Huệ nhắc nhở mới vội vàng tiếp tục thoại.

Đến cảnh hôn cuối cùng, Chu Xuyên Nguyên còn đang lo lắng đến mức đuôi đã lắc ra ảo ảnh, thì nghe thấy Hàn Thuần Huệ vỗ tay nói: "Tốt lắm! Cảnh cuối rồi, hoàng tử hôn công chúa tỉnh lại đi!"

Nói xong, cô còn nhấn mạnh: "Diễn viên nhớ căn góc máy để tránh chạm môi thật nhé."

Ngọn lửa nhỏ mới vừa bùng lên trong lòng Chu Xuyên Nguyên lập tức dập tắt một nửa.

Nhưng khi cậu ta thực sự tiến đến gần Giang Vụ Oanh... cậu ta mới phát hiện, để máu toàn thân sôi trào lên, đôi khi không cần phải tiếp xúc.

Chỉ cần cách bờ môi cậu một centimet thôi, trái tim trong lồng ng.ực cậu ta đã đập dữ dội như muốn phá tan lồng ng.ực rồi.

Giang Vụ Oanh cảm nhận được hơi thở nóng bỏng ngày càng đến gần mình, cậu lặng lẽ nhấc mí mắt lên, sau đó đối diện với khuôn mặt đỏ bừng đến sắp tím của đối phương.

"Được rồi! Cắt!" Hàn Thuần Huệ lớn tiếng tuyên bố, "Hôm nay đến đây thôi! Mọi người vất vả rồi, tôi mời mọi người uống trà sữa!"

Chu Xuyên Nguyên vẫn duy trì tư thế cúi người bất động, Giang Vụ Oanh không thể đứng dậy, đành nhỏ giọng nhắc: "Xong rồi đó."

Chu Xuyên Nguyên đột nhiên hoàn hồn, lập tức đứng thẳng dậy, mặt đỏ tới tận mang tai, lắp ba lắp bắp: "À, ờ, vậy... đi thôi."

Giang Vụ Oanh kinh ngạc hỏi: "Sao cậu chảy nhiều mồ hôi vậy?"

Chu Xuyên Nguyên vội vàng quẹt tay lên trán, đáp qua loa: "Không có, trời nóng quá thôi."

Giang Vụ Oanh nhìn Chu Xuyên Nguyên vẫn chưa qua tháng Giêng đã mặc áo đơn mỏng: "..."

Đây là Alpha sao?

**

Cuối tuần.

Vì Giang Vụ Oanh chỉ đến để bổ sung số lượng, nên cậu hoàn toàn không cần tham gia vào các khâu chuẩn bị trước đó như lên kế hoạch tổ chức hôn lễ, chọn váy cưới hay tiệc độc thân. Ngay cả trong ngày cưới, cậu cũng không cần bận tâm đến những nghi thức như làm khó chú rể, đón khách, trao nhẫn, thay trang phục hay mời rượu.

Việc duy nhất cậu phải làm chính là xuất hiện cùng mười một phù dâu khác, đi vào lễ đường ngay sau khi chú rể vào vị trí và trước khi cô dâu tiến vào

Chính vì thế, cậu mới đồng ý với Bạc Lâm Linh.

Ánh nắng vừa đẹp, khi Giang Vụ Oanh đến địa điểm tổ chức đám cưới, Bạc Lâm Linh đang ở trong phòng trang điểm, nhà tạo mẫu tóc phía sau đang cẩn thận chỉnh sửa từng lọn tóc, cố gắng đạt đến độ hoàn hảo nhất.

Thấy Giang Vụ Oanh đẩy cửa vào, Bạc Lâm Linh chớp mắt với cậu nói: "Vụ Oanh, hôm nay cô có đẹp lộng lẫy không?"

Giang Vụ Oanh lập tức đáp bằng sự chân thành tuyệt đối: "Vốn dĩ ngày nào cô cũng rất đẹp mà ạ."

Bạc Lâm Linh cười hì hì nói: "Ngoan quá... Mau vào phòng thay đồ đi."

Giang Vụ Oanh thay xong quần áo ra tìm Bạc Lâm Linh, có hơi ngượng ngùng kéo nhẹ vạt váy xuống.

Bạc Lâm Linh thoáng sững sờ, ngay sau đó ánh mắt sáng rực, đứng dậy đi vòng quanh cậu mấy lần, càng nhìn càng hài lòng: "Sao nào, bộ này là cô đặc biệt chuẩn bị cho cháu đấy!"

Giang Vụ Oanh nhìn hai con thỏ bông mềm mại bên hông và trên vai trái phải, bất đắc dĩ nói: "Cô à, chẳng phải chỉ là đi cho đủ số thôi sao? Cô cứ chuẩn bị váy giống các phù dâu khác cho cháu là được rồi ạ."

"Sao có thể như vậy được," Hai mắt Bạc Lâm Linh đều sắp biến thành hình trái tim, đột nhiên nắm lấy eo cậu kéo nhẹ lên, rồi nói, "Ơ? Lúc trước đo kích cỡ vẫn còn vừa khít mà, sao hôm nay lại rộng ra chút vậy... Cháu lại gầy đi rồi hả?"

Giang Vụ Oanh nghiêm túc nói: "Cháu sợ lễ phục không nới ra được, nên mấy hôm nay ăn ít lại một chút."

Cậu không nói với Bạc Lâm Linh là... thực ra phần eo có rộng ra thật, nhưng phần dưới lại hơi chật... Nhịn ăn hai ngày, sao ngược lại còn...

"..." Bạc Lâm Linh nghe vậy hít một hơi khí lạnh nói: "Cô sợ hai thằng cháu trai của cô sẽ vung dao chém cô mất!"

Giang Vụ Oanh vội nói: "Cô à, cháu không nói với họ là cháu đến, cũng không nói là làm phù dâu, cô đừng nói với họ ạ."

Bạc Lâm Linh nghe vậy nhướn mày— thỏ con đơn thuần này sẽ không thực sự cho rằng đứng ở hàng cuối, thì người khác sẽ không nhìn thấy cậu chứ?

Tác giả có lời muốn nói:

Cô: Hì hì, lông xù, hì hì


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com