Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 45



Giang Vụ Oanh theo bản năng lùi lại, xương bướm mảnh mai trên lưng chạm vào gạch men lạnh lẽo trong phòng tắm, lập tức rùng mình một cái.

Giang Chấp Giản vội vàng đưa tay kéo cậu về phía trước để che chắn, thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào dải lụa trong miệng hắn với ánh mắt không thể tin nổi, liền đưa tay lấy nó ra.

Rõ ràng là Alpha đã nuốt nước bọt một cái, chỉ hai giây sau, như không nhịn được, lại nuốt thêm lần nữa.

Hai lần nuốt này khiến Giang Vụ Oanh kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, chỉ nghe Giang Chấp Giản không có vẻ gì định giải thích, ngược lại càng nói càng sai: "Trước đây tôi chỉ dám ngửi thôi."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu liều lĩnh vươn tay, từng chút từng chút kéo dải lụa mượt mà ra khỏi tay Alpha. Khi sắp thành công thì đột nhiên lòng bàn tay Giang Chấp Giản siết lại, dải lụa lại bị giữ chặt.

Giang Vụ Oanh: "..."

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Omega lắp bắp hỏi: "Vậy... vậy trước đây, mấy cái ly giấy của tôi..."

"Ừm," Giang Chấp Giản nhìn đôi môi hồng hào mấp máy và hàm răng trắng muốt như thỏ con của cậu, khẽ đáp, "rất thơm."

Giang Vụ Oanh hoảng hốt nhắm chặt mắt lại, cắn răng hỏi: "Còn... còn gì nữa không?"

Giang Chấp Giản trầm mặc trong chốc lát rồi đáp: "Hồi em học cấp ba, tôi thấy tai em với..."

"...Đừng nói nữa!" Giang Vụ Oanh vội vàng ngắt lời.

Giang Chấp Giản lập tức im bặt. Nhân lúc cậu nhắm mắt, cánh mũi hắn khẽ động, hít đầy một bụng hương thơm rồi mới nói tiếp: "Hồi đó Giang Đạt Thự vẫn còn, tôi chỉ có thể âm thầm đối xử tốt với em. Lúc ấy tôi còn định giết ông ta, ai ngờ ông ta lại tự mình lầm đường lạc lối..."

Giang Vụ Oanh không dám hỏi cái "định" đó là chỉ suy nghĩ... hay đã làm thật...

Cậu chỉ chần chừ hỏi: "Năm tôi học lớp 12, Dương Triệu Hưng là do anh đánh sao?"

Giang Chấp Giản nghe vậy không chút do dự nói: "Đúng."

**

Giang Vụ Oanh ở trong căn biệt thự nhỏ đó suốt 10 năm, trong thời gian ấy đã thay tới bốn, năm người giúp việc. Năm lớp mười hai, vừa vặn đổi sang một beta trung niên tên là Dương Triệu Hưng.

Có lẽ thấy cậu là đứa con bị Giang Đạt Thự vứt bỏ, lại còn dịu dàng ngoan ngoãn, Dương Triệu Hưng cũng chẳng buồn để tâm đến việc nấu ăn. Mỗi bữa chỉ có rau, gia vị thì tùy tiện bỏ, có lần muối trong nhà hết sạch, ông ta vậy mà để cậu ăn cơm nhạt không muối suốt một tuần.

Giang Vụ Oanh từng hỏi ông ta có thể nấu cá không, Dương Triệu Hưng mặt không đổi sắc đáp: "Tiểu Giang à, Giám đốc Giang trả lương cho tụi tôi chỉ có vậy, món mặn thì hoặc là nhiều dầu hoặc là tanh, làm cũng mất công, cho nên..."

Giang Vụ Oanh không biết Giang Đạt Thự đưa ra bao nhiêu tiền lương, nhưng cũng hiểu rõ cho dù cậu có ra lệnh, thì đối phương cũng không hề có ý định nấu ăn tử tế. Từ đó cậu chẳng bao giờ nhắc đến nữa.

Sau hơn một tháng chỉ ăn rau, đến ngày thi học kỳ xong, Giang Vụ Oanh ngất xỉu phải nhập viện.

Ngày xuất viện trở về biệt thự, cậu liền thấy Dương Triệu Hưng đang nằm sõng soài bên hàng rào trước cửa, trán quấn băng loang máu, mặt mũi bầm dập, tay chân bó bột, mặt sưng như đầu heo, vừa khóc vừa gào: "Thiếu gia ơi! Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi... xin lỗi, xin lỗi..."

Giang Vụ Oanh không rõ nguyên nhân nhưng cũng chẳng muốn dây dưa với ông ta thêm nữa, cứ thế bước thẳng vào nhà.

Từ đó, người phụ trách nấu nướng và dọn dẹp được đổi thành một nữ beta tròn trịa, dễ chịu. Tuy bà không nấu những món sơn hào hải vị, nhưng chí ít là cơm canh đàng hoàng, đầy đủ dinh dưỡng.

**

Giang Vụ Oanh nhìn Alpha trước mặt với đôi mắt sâu thẳm, một lúc lâu không nói nên lời.

Đương nhiên là Giang Chấp Giản nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt cậu, tiếp lời: "Oanh Oanh, tôi nói ra những điều này không phải để đòi hỏi gì từ em, chỉ là giờ em không còn bị Giang Đạt Thự khống chế nữa, vì ngày hôm nay...tôi..."

Miệng thì nói không đòi hỏi gì, thế mà thân thể lại từng chút từng chút nghiêng về phía Giang Vụ Oanh, thì thầm: "Thơm quá..."

Giang Vụ Oanh bối rối quay đầu tránh đi, vội vàng nói: "...Nghỉ... nghỉ ngơi đi."

Gương mặt của Giang Chấp Giản dừng lại bên cổ cậu, ngắm nhìn tuyến thể nhỏ nhắn gần ngay trước mắt, hồi lâu mới đáp khẽ: "...Được."

Hơi thở của alpha chứa đựng mùi gỗ mun lạnh lẽo rồi lại dịu dàng, như có thực thể lướt qua tuyến thể yếu ớt nhạy cảm của Omega.

Đôi tai dài của thỏ con đột nhiên run lên, cậu lúng túng che cổ lại, dáng vẻ như bị bắt nạt đến luống cuống.

... Nhìn thêm nữa sợ là không kiềm chế nổi.

Giang Chấp Giản khó khăn dời ánh mắt khỏi làn da mềm mại hồng hào ấy, cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm.

***

Có lẽ là sợ Giang Vụ Oanh không thoải mái, khi cậu tắm xong bước ra thì Giang Chấp Giản đã nằm trong túi ngủ, trông như đã ngủ say.

Giang Vụ Oanh rón rén tắt đèn leo lên giường. Đáng ra đổi chỗ mới cậu sẽ khó ngủ, thế nhưng hôm nay vừa leo núi vẽ tranh, vừa xung đột với Giang Đạt Thự, sau đó còn bị tỏ tình bất ngờ... Thỏ con đầu óc rối như tơ vò, thân thể cũng mỏi mệt đến cực điểm, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Trong màn đêm đen đặc đến giơ tay không thấy năm ngón, người nằm dưới sàn bên giường chậm rãi mở mắt.

Cơn mưa hôm nay ào ạt thỏa thuê, sau mưa là một đêm trời quang như rửa sạch bụi trần.

Rèm cửa không đủ dày, ánh trăng mơ hồ như khói như sương len lỏi vào trong, dịu dàng phủ lên căn phòng nhỏ.

Người trên giường ngủ say không hay biết gì, dưới hơi ấm của điều hòa, chăn bị cậu đạp tung một nửa, để lộ đôi bàn chân trắng muốt như tuyết mới, những ngón chân tròn trịa như hạt đậu ngọc, mềm mịn, phảng phất hương sữa tắm—từng sợi từng sợi ngọt ngào mùi dừa thơm.

Một bên dây váy ngủ trượt khỏi vai, để lộ bờ vai thanh mảnh, làn da mịn màng, trắng nõn như được tạc bởi bàn tay của tạo hóa. Xương quai xanh nhô nhẹ lên, còn điểm chút sắc hồng như cánh đào.

Chỉ cần khẽ chạm, đầu ngón tay chà nhẹ thôi, sắc hồng ấy liền đậm thêm vài phần.

**

Tối qua thảo luận quá lâu, thầy giáo chủ nhiệm cho nghỉ nửa ngày, thành ra Giang Vụ Oanh ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.

Khi mở mắt ra thì Giang Chấp Giản vẫn chưa đi, đang ngồi trong túi ngủ nhìn cậu chằm chằm. Đáy mắt hắn vằn lên tơ máu đỏ, trông có vẻ như cả đêm không chợp mắt.

Có lẽ do túi ngủ thực sự không thoải mái.

Cảm nhận được cánh tay có gì đó khác lạ, Giang Vụ Oanh cúi đầu nhìn xuống.

"......" Dây váy ngủ gần như tuột xuống tận khuỷu tay.

Thỏ con đỏ bừng mặt, rụt người chui lại vào trong chăn, kéo dây váy lên ngay ngắn rồi mới ló đầu ra, xuống giường đi rửa mặt.

Vừa đánh răng, cậu vừa nhìn vào gương, ngay lập tức ngẩn người.

Cậu ghé sát lại xem kỹ, mới nhận ra mí mắt mình hơi sưng, còn đỏ ửng, giống như vừa khóc vậy.

Phía sau đuôi cũng có cảm giác kỳ kỳ, nhưng khi soi gương xem thử, chiếc đuôi nhỏ màu hồng nhạt sạch sẽ, mềm mại lại chẳng có gì bất thường.

Cậu lục lọi trí nhớ trong đầu, cố tìm xem tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi.

Ngủ quá say, đến cả có nằm mơ hay không cũng chẳng biết nữa.

***

Đánh răng rửa mặt xong trong trạng thái ngơ ngẩn, Giang Vụ Oanh thay đồ trong phòng tắm, định ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng vừa vặn tay mở cửa, cả người cậu lập tức bị ôm chặt vào một lồng ng.ực nóng hổi.

Giang Vụ Oanh không kịp chuẩn bị, thậm chí còn không biết người đến là ai, ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại là Bạc Lan Huyền.

Alpha đến thành phố D vào lúc đêm khuya, sợ đánh thức giấc ngủ yên lành của Giang Vụ Oanh nên đã kiên trì đứng đợi suốt một đêm bên ngoài phòng.

Chỉ cần tưởng tượng dáng vẻ bé thỏ nhỏ sau cánh cửa kia đang say sưa trong giấc mơ ngọt ngào, hắn đã có thể gắng gượng vượt qua dư âm khó chịu của kỳ mẫn cảm kéo dài cả đêm mà không mất kiểm soát.

Thân nhiệt hắn vốn đã cao, ôm lấy Giang Vụ Oanh thể chất hư hàn cứ như ôm phải một miếng pudding mát lạnh trong tủ lạnh, mềm mại, mát rượi, khiến hắn thoải mái đến mức không nhịn được thở ra một tiếng khe khẽ.

Giang Vụ Oanh không thoát được khỏi vòng tay giam hãm của hắn, bèn dùng chút sức còn lại kéo hắn vào trong phòng.

Ngay sau cửa là hành lang hẹp, phải rẽ qua mới tới giường ngủ, thế nên Bạc Lan Huyền hoàn toàn không phát hiện ra trong phòng còn có người thứ ba.

Hắn chỉ ôm chặt lấy Giang Vụ Oanh, cúi đầu hôn loạn lên gốc tai thỏ mềm xù, miệng không ngừng thì thầm "bảo bối, bảo bối".

Tai thỏ bị râu cằm mới mọc chà xát đến ngứa ngáy tê dại, Giang Vụ Oanh hơi né sang một bên, nhưng lập tức lại bị đuổi theo hôn trúng.

"......" Cậu lẩm bẩm, "Không phải đã nói là không cho anh tới sao?"

"Anh lo cho em," Bạc Lan Huyền hôn xong tai thỏ lại cúi xuống m.út lấy cổ cậu, giọng khàn khàn nói, "với lại... nhớ em quá."

Giang Vụ Oanh bị hắn quấn riết chẳng làm gì được, đành đưa tay vỗ nhẹ lên đầu Alpha xem như an ủi.

Nhưng chỉ vừa vỗ một cái, cậu đã lập tức thu tay lại. Lòng bàn tay mềm mại cùng đầu ngón tay ửng đỏ, cậu đưa tay lên trước mặt nhẹ nhàng thổi một cái.

...Tóc của Bạc Lan Huyền vừa đen vừa dày lại cứng, đâm vào tay hơi đau thật.

Bạc Lan Huyền chưa kịp ôm ấp làm nũng với bảo bối được bao lâu, trong tầm mắt đã bất ngờ xuất hiện một đôi dép dùng một lần bằng vải không dệt, qua lớp sợi vải mỏng mảnh có thể mơ hồ thấy làn da ngăm đen bên trong.

Lông mày hắn khẽ giật mạnh, ngước mắt nhìn lên liền bắt gặp Giang Chấp Giản đang mặc đồ ngủ, khoanh tay đứng dựa vào tường, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía hắn.

Bạc Lan Huyền hít sâu mấy hơi, chú thỏ nhỏ trong lòng dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, siết chặt lấy eo hắn, không quay đầu mà nói vội: "Anh, chẳng phải anh nói hôm nay còn có việc sao? Vậy tôi không tiễn nhé."

Vì để giữ mạng, cậu lại lắp bắp bổ sung: "Cảm ơn hôm qua anh đã cứu tôi...nhớ mang theo túi ngủ trên sàn đấy."

Đương nhiên là Bạc Lan Huyền biết thỏ con đang giải thích rằng cậu không chủ động "dẫn sói vào nhà", tất cả chỉ là "lòng tốt", "thu lưu ân nhân", còn "dành chỗ cho người ta ngủ đất".

Nhưng cho dù hiểu, hắn vẫn nghiến răng ken két. Bản năng hiếu chiến của Alpha khiến hắn không nhịn được mà bước lên một bước.

Từ xa xôi chạy đến thành phố bên cạnh, còn mang theo cả đồ ngủ lẫn túi ngủ?! Dã tâm như Sở Bá Vương, chỉ có chú thỏ ngốc nghếch Giang Vụ Oanh mới không nhìn ra!

Cảm giác được Bạc Lan Huyền định bước về phía Giang Chấp Giản, Giang Vụ Oanh hoảng hốt siết chặt hai tay nhỏ xíu quanh eo hắn, nhưng sức cậu đâu thể giữ nổi một Alpha cao lớn gấp đôi...

Omega chỉ đành "lớn tiếng" nói một câu: "Tạm, tạm biệt!"

Thật ra âm lượng vẫn nhỏ xíu, chẳng có chút khí thế nào, trông y như một bé thỏ co rúc run rẩy trong ổ khi cơn bão sắp kéo đến.

Giang Chấp Giản và Bạc Lan Huyền giằng co một lúc, cuối cùng không nói gì, chỉ xoay người vào phòng tắm thay quần áo, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Nhưng khi lướt ngang qua hai người, Giang Chấp Giản lại cố ý nâng cổ tay lên. Ống tay áo xắn cao để lộ ra một dải ruy băng lụa màu hồng nhạt — đã bị ướt đẫm, còn đang nhỏ từng giọt nước xuống sàn.

Hôm qua hắn đã cắn qua, lại không nỡ vứt bỏ, chỉ có thể giặt sạch.

Không ai hiểu rõ nguồn gốc của dải ruy băng đó hơn Bạc Lan Huyền.

Đó là thứ hắn từng tự tay buộc lên người Giang Vụ Oanh — ruy băng từng thấm hơi ấm cơ thể cậu, thậm chí có thể còn dính một chút mồ hôi mảnh như sương trong lớp tất len, hòa cùng mùi thơm dịu nhẹ của quýt xanh.

Cửa phòng đóng lại, Bạc Lan Huyền vừa ghen vừa hờn, cúi đầu than thở đầy vị chua: "Anh đến không đúng lúc sao?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu bị Bạc Lan Huyền đè lên vai, không nhìn thấy Giang Chấp Giản vẫn còn đeo dải ruy băng ấy, chỉ cảm thấy Bạc Lan Huyền thật chẳng rộng lượng chút nào.

...Lúc cậu dắt Huyền Huyền đi dạo, gặp chó lớn chó nhỏ khác, thấy đáng yêu cũng sẽ giơ tay sờ hai cái.

Mỗi lần như vậy, Huyền Huyền đều đứng một bên "gâu gâu" như muốn xông lên đánh những chú chó khác, nhưng vì sợ cậu không vui nên đã cố gắng nhịn.

Bạc Lan Huyền và Huyền Huyền đều nhỏ mọn như nhau.

***

Khi trở về thành phố C thì trời đã xế chiều. Giang Vụ Oanh đẩy cửa phòng ký túc, thấy bên trong không có ai, tưởng mấy người còn lại đều ra ngoài cả rồi.

Không ngờ cậu vừa mới bước vào, có một người "vụt" nhảy ra từ phía sau cửa, hét lớn: "Tiểu Giang!!"

Thỏ con nhát gan hơn cả chim sẻ bị dọa đến mức dán cả người vào cửa, trố mắt nhìn Tưởng Quan Thành đang nhe răng cười toe toét trước mặt.

Alpha nọ cười hớn hở, từ sau lưng lấy ra một chiếc hộp quà nhỏ màu tím nhạt được gói gém tinh xảo, lắc lắc trước mặt Giang Vụ Oanh rồi nói: "Bánh ngọt nhỏ, mua cho em đấy."

Không công mà nhận, Giang Vụ Oanh vội từ chối: "Anh ăn đi."

Tưởng Quan Thành liền xua tay: "Tôi đâu có thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này, là mua cho em ăn đấy."

Giang Vụ Oanh đành nhận lấy, lịch sự đáp: "Vậy để bữa khác mời anh ăn cơm."

Tưởng Quan Thành mừng rỡ ra mặt, vội vàng đồng ý ngay.

Giang Vụ Oanh ngồi xuống, mở hộp bánh ra, lấy nĩa chọc một miếng nhỏ bánh Mont Blanc vị hạt dẻ.

Tưởng Quan Thành ngồi xổm một bên, lo lắng hỏi: "Ngon không?"

Tuy chưa đến mùa hạt dẻ ngon nhất, nhưng lớp kem hạt dẻ và sốt trứng sữa hạt dẻ trong bánh Mont Blanc lại thơm ngậy, mịn màng. Mùi vani và chút rượu rum hòa quyện làm dậy lên hương vị thanh ngọt vừa đủ, cốt bánh bên trong thì mềm ẩm, xen lẫn chút vụn hạt dẻ, vừa chạm vào đầu lưỡi đã tan ra mượt mà — tay nghề của người làm bánh quả thật không chê vào đâu được.

Giang Vụ Oanh khẽ gật đầu. Tưởng Quan Thành lập tức hớn hở, nhưng lại nghe cậu nói với vẻ nghi hoặc: "Anh không đi chúc mừng sinh nhật Bạc nhị thiếu sao?"

Tưởng Quan Thành khựng lại một giây, rồi cúi đầu để che đi nét lúng túng thoáng qua: "Em còn nhớ sinh nhật cậu ta à?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Chủ yếu là do khi cậu còn đang ngồi trên xe khách quay về thành phố C, Bạc Lan Huyền đã sốt sắng gửi WeChat cho cậu rồi.

[Bạc Lan Huyền: Bảo bối ơi, hôm nay là sinh nhật anh]

[Bạc Lan Huyền: Tối nay em đến với anh được không?]

[Bạc Lan Huyền: Chiều nay anh đến đón em nhé?]

Giang Vụ Oanh nghĩ một lát rồi gõ lại một câu.

Lúc ấy, Bạc Lan Huyền đang trên chuyến bay từ thành phố D trở về, vừa đợi cất cánh vừa dán mắt vào màn hình điện thoại.

Trong ô trò chuyện trắng nhảy ra một tin nhắn:

[Thỏ con bảo bối tâm can vợ yêu Oanh Oanh: Vậy hôm nay anh đã 30 tuổi rồi ha.]

Bạc Lan Huyền: "..."

***

Giang Vụ Oanh mơ hồ nhớ lần cuối cùng gặp Bạc Lan Tức, đối phương từng nói đã nhận một công việc, phải đi xa một thời gian, bèn hỏi: "Là do Bạc nhị thiếu còn đang làm việc ở nơi khác chưa về sao?"

"... Ừm," Tưởng Quan Thành đáp bâng quơ, dường như sợ cậu tiếp tục nhắc đến Bạc Lan Tức, liền vội vã nói tiếp: "Tôi... tôi đi tắm cái đã."

Nói xong, hắn liền vội vội vàng vàng chui vào phòng tắm. Giang Vụ Oanh cũng không nghi ngờ gì, vừa chậm rãi ăn bánh vừa suy nghĩ xem nên tặng gì cho Bạc Lan Huyền nhân dịp sinh nhật ba mươi tuổi.

Bạc Lan Huyền đã giàu có rồi, dường như không thiếu gì, Giang Vụ Oanh nghĩ mình có thể vẽ một bức tranh tặng hắn, nhưng lại thấy có lẽ còn có thể nghĩ thêm vài ý tưởng khác.

Tưởng Quan Thành tắm xong đi ra, lúc này trên bàn của Giang Vụ Oanh chỉ còn lại miếng Mont Blanc cuối cùng.

Hắn xách ba lô bước về phía cửa: "Tiểu Giang, tôi... tôi đi thư viện một chuyến."

Giang Vụ Oanh gật đầu: "Tạm biệt."

Ăn xong chiếc bánh, hôm nay đi đường xa mệt mỏi, cậu nghĩ hay là cũng đi tắm một chút cho thư thái.

Cứ mải nghĩ đến món quà sinh nhật cho Bạc Lan Huyền, đến cả đồ ngủ và đồ lót cũng quên mang theo vào phòng tắm.

Đến khi tắm xong thảnh thơi bước ra, Omega mới phát hiện trên móc treo chỉ có mỗi một chiếc khăn tắm, không còn gì khác.

"..."

Cậu khẽ gọi ra ngoài: "...Có ai không vậy?"

Không có ai đáp lại, Giang Vụ Oanh lại gọi thêm: "Tưởng Quan Thành? Chu Xuyên Nguyên?... Giang Chấp Giản?"

Vẫn im lặng, có vẻ như mọi người đều không có ở đây.

Giang Vụ Oanh mở chiếc khăn tắm choàng lên vai.

Chiếc khăn này cũng khá lớn, đủ để che từ xương quai xanh xuống đến trên đầu gối, nhưng vì không ôm sát cơ thể, chỉ cần hơi dịch nhẹ là có thể nhìn thấy hết cảnh xuân.

Sau khi tắm xong, làn da Giang Vụ Oanh càng trở nên mềm mịn như sữa tươi mới vắt. Nếu cậu không túm chặt mép khăn tắm, e là chiếc khăn ấy đã trượt xuống mất rồi.

Chú thỏ nhỏ với đôi gò má, chiếc cổ và xương quai xanh đều bị hơi nước hun thành một tầng phấn hồng, cứ thế quấn khăn đi ra khỏi phòng tắm.

Bên dưới chiếc khăn là khoảng trống hoàn toàn, nếu lúc này có người quỳ dưới đất, ánh mắt hẳn sẽ dễ dàng lướt từ ngón chân cậu lên đến tận trán không sót chút nào.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cửa phòng ngủ bỗng "cạch" một tiếng bật mở.

Vừa trông thấy dáng vẻ của Giang Vụ Oanh, Tưởng Quản Thành lập tức sững sờ tại chỗ.

Sau khi hoàn hồn, hắn liền giật tay đóng rầm cửa, sau đó nhanh như chớp xoay người áp mặt vào tấm cửa, lắp ba lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, tôi không biết... Tôi, tôi trở lại lấy thẻ sinh viên..."

Giang Vụ Oanh cũng bị bất ngờ không kém, chỉ có thể vội vã chạy đến tủ cá nhân lấy đồ ngủ và q.uần l.ót, sau đó tức tốc quay lại phòng tắm: "Không... là tôi tắm mà quên mang theo đồ."

Cậu mặc nhanh quần áo, rồi bước ra khỏi phòng tắm: "Được rồi."

Trưởng Quản Thành vẫn quay lưng lại phía cậu, ngập ngừng nói: "Ừ... ừm, được."

Tất nhiên là Giang Vụ Oanh có thể nhìn ra được sự kỳ lạ của Tưởng Quan Thành, nhưng không khí ngượng ngùng khiến cậu chẳng thể mở lời, đành giả vờ cúi đầu xem điện thoại.

WeChat hiện lên vài tin nhắn chưa đọc:

[Cô Bạc] : Tiểu Oanh Oanh, giờ có rảnh không? Cô đang ở cổng Bắc trường cháu nè, giúp cô đưa quà sinh nhật cho thằng cháu lớn nhà cô nhé~

[Giang Vụ Oanh] : Dạ có ạ, cháu qua liền.

[Giang Vụ Oanh] : [Đang đến]

Bạc Lâm Linh nhìn hình con thỏ tai cụp đang trượt ván trong tin nhắn, tặc lưỡi đầy cảm thán.

Đáng yêu như vậy, ai có thể chịu được chứ.

Giang Vụ Oanh vừa đi ra cửa, Tưởng Quản Thành nghe thấy tiếng bước chân liền lập tức tránh sang bên, nhưng vẫn quay cả lưng về phía Omega: "Tạm... tạm biệt, Tiểu Giang."

"..." Giang Vụ Oanh hơi mím môi, ngượng ngùng đáp: "Tạm biệt."

Đợi cửa phòng ngủ đóng lại lần nữa, Tưởng Quản Thành mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Chỉ cần liếc mắt nhìn xuống, hắn liền như bị điện giật, lập tức nhắm chặt hai mắt.

...Phản ứng dữ dội đến mức ngoài sức tưởng tượng của hắn.

***

Giang Vụ Oanh vừa ra khỏi cửa Bắc, chẳng cần cố tìm đã lập tức trông thấy Bạc Lâm Linh.

Cô mặc chiếc váy nhung dài màu đen, dựa vào một chiếc siêu xe màu xanh dạ quang, nổi bật giữa đám đông không khác gì minh tinh.

Giang Vụ Oanh bước đến, cùng lúc ấy, Bạc Lâm Linh cũng nhìn thấy cậu. Cô tháo kính râm xuống, đặt tay lên đôi môi đỏ rực, gửi một cái hôn gió về phía cậu.

Giang Vụ Oanh: "..."

Đến gần, Bạc Lâm Linh đưa cho cậu một chùm chìa khóa xe, nói: "Nói với thằng lớn là, lần này cô chơi lớn lắm đó, món này thật sự đủ thành ý rồi nha."

Giang Vụ Oanh không hiểu: "Sao cô không tự mình đưa cho anh ấy?"

Bạc Lâm Linh lắc đầu: "Cô không muốn làm cái loại trưởng bối phiền phức. Hôm nay cháu trai lớn muốn gặp ai... cô biết rõ lắm."

Giang Vụ Oanh chỉ đành nhận lấy chìa khóa, rồi lại chần chừ hỏi: "Cô ơi, cháu vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho Bạc tổng. Anh ấy có muốn gì không ạ?"

Bạc Lâm Linh tròn mắt kinh ngạc: "Chuyện này mà còn phải nghĩ sao? Chẳng phải nó muốn là..."

Giang Vụ Oanh vội cắt lời, vành tai đỏ rực, lắp bắp: "Trừ, trừ cái đó!"

Bạc Lẫm Linh như hiểu ra: "...Ồ. Vậy thì, hay là mua cho nó một chiếc bánh sinh nhật?"

Giang Vụ Oanh suy nghĩ một lát, rồi mở ứng dụng bản đồ tìm lớp học làm bánh gần đó, định tự tay làm cho Bạc Lan Huyền một cái.

Bạc Lâm Linh vỗ nhẹ lên đầu xe, nói: "Muốn đi đâu à? Để cô chở đi nhé?"

Giang Vụ Oanh lập tức xua tay: "Chỉ có sáu trăm mét thôi, cháu đi bộ là được rồi ạ, cảm ơn cô."

Bạc Lâm Linh giơ tay làm ký hiệu OK, sau đó lái chiếc siêu xe rực rỡ phóng đi.

Giang Vụ Oanh đi theo chỉ dẫn trên bản đồ, chưa được bao xa đã nghe bên cạnh có người cất tiếng gọi: "Xin hỏi..."

Giang Vụ Oanh nghiêng đầu, liền thấy một nữ Omega để tóc đầu nấm mỉm cười thân thiện với cậu, dè dặt hỏi: "Cậu là Giang Vụ Oanh phải không?"

Giang Vụ Oanh đang đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng cô gái tinh mắt, nhìn dáng người và khí chất cũng đoán ra được.

Giang Vụ Oanh gật đầu, cô gái liền vui mừng nói: "Thật sự là cậu à! Tôi cũng là sinh viên của đại học C, năm 2 khoa Quản trị, Tần Nham Nghiên! Tôi đã xem buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập trường và chương trình trực tiếp cậu tham gia rồi, thật sự rất thích cậu, cậu đáng yêu lắm!"

Giang Vụ Oanh không ngờ là vì chuyện đó, không khỏi hơi ngượng, nhỏ giọng đáp: "Cảm ơn cậu."

Tần Nham Nghiên  xoay xoay điện thoại trong lòng bàn tay, rồi nói: "Có thể chụp một tấm hình chung không?... Nếu không tiện thì coi như tôi làm phiền nhé."

Giang Vụ Oanh vội vàng gật đầu đồng ý. Cậu tháo khẩu trang, Tần Nham Nghiên mở camera trước, cùng cậu chụp một tấm hình với kiểu tay chữ V.

Vừa chụp xong, cô chưa kịp cất điện thoại thì lại có một bạn khác tiến tới, cũng lịch sự hỏi xin chụp ảnh, Giang Vụ Oanh lại gật đầu đồng ý.

...Từ khoảnh khắc chú thỏ nhỏ tháo khẩu trang, sinh viên quanh đó bắt đầu tụ lại ngày một đông. Ban đầu mọi người còn giữ khoảng cách nhất định, nhưng càng lúc càng nhiều người vây đến, tình hình dần trở nên khó kiểm soát.

Dù hiện tại Giang Vụ Oanh cũng có chút tiếng tăm, nhưng bình thường cậu luôn đội mũ và đeo khẩu trang, nên hiếm ai nhận ra.

Cho dù có người nhận ra thì cũng chỉ là lúc cậu đi cùng bạn cùng phòng hay khi đang học chuyên ngành, chẳng ai tiện mở lời bắt chuyện.

Cảnh tượng như ngày hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải.

Hôm nay cậu đi một mình, lại có Tần Nham Nghiên làm ví dụ, những người khác đương nhiên cũng bắt chước theo.

Nhất là những người đứng ngoài rìa, theo bản năng muốn chen vào gần, hết người này đến người kia đẩy tới, khoảng trống quanh Giang Vụ Oanh càng lúc càng bị thu hẹp, không biết ai đó đứng không vững, vô tình xô một nam beta hơi mập ở vòng trong đổ nhào về phía cậu.

Giang Vụ Oanh không kịp né, mắt thấy sắp bị đè ngã thì đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, có người bất ngờ kéo tay cậu, đưa cậu tránh khỏi vị trí va chạm với nam sinh kia.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Là ai vậy ta? Đoán thử xem nào, hề 😏


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com