Bạc Lan Huyền thuận theo cậu nói: "Ta cũng là nấm hương."
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng ôm Giang Vụ Oanh từ dưới bàn ra, gói gọn cậu vào lòng.
Bé nấm hương nói: "...Tôi muốn ăn bánh đậu xanh."
Cậu lau lau mắt, giọng nói càng ngày càng nhỏ: "Nhưng không có bánh đậu xanh để ăn."
Bạc Lan Huyền hôn lên gò má bị rượu làm nóng của cậu, nói: "Buổi tối không phải vừa mới làm bánh đậu xanh rồi sao?"
Chỉ là hắn sợ Giang Vụ Oanh đau răng, nên không cho ăn nhiều.
Bé nấm hương dường như không nghe thấy câu đó, ủ rũ buồn bã nép trong vòng tay hắn.
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống cổ hắn - Cậu khóc dữ dội nhưng cơ thể chỉ run nhẹ, mang theo chút co giật khó kiểm soát.
Hai người ngồi sát bên nhau, như thể hai mảnh ghép không thể tách rời. Bạc Lan Huyền siết chặt vòng tay, như một mái nhà vững chắc trong cơn bão, dịu dàng an ủi: "Xin lỗi, xin lỗi bé con, là ta không tốt, bé con muốn ăn bánh đậu xanh phải không? Ta đi làm ngay đây."
Hắn lại hôn lên chóp mũi đỏ ửng của cậu nói: "...Oanh Oanh của chúng ta có thể khóc thành tiếng mà."
Nhưng Giang Vụ Oanh đã quen với việc nhẫn nhịn, dù có người nói với cậu rằng cậu có thể thoải mái hơn, có thể phát ra tiếng khóc, nhưng cậu cũng chỉ biết vụng về nức nở vài tiếng, hệt như một chú mèo con vừa cai sữa.
Cậu nức nở nói: "Tôi, ưm tôi lại không muốn ăn nữa."
Thực ra cậu cũng không phải muốn ăn thật, bánh đậu xanh chẳng qua chỉ là một cái cớ để cậu giải tỏa cảm xúc.
Bạc Lan Huyền nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy lòng đau như dao cắt, ngay cả hốc mắt cũng tràn lên màu đỏ.
Không biết qua bao lâu, ánh trăng đã lên cao, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi hai bóng hình dựa vào nhau.
Giang Vụ Oanh sau khi xả hết cảm xúc liền ngủ say, Bạc Lan Huyền cảm thấy cổ họng đắng chát, đưa tay chạm vào hàng mi đỏ hoe của cậu, lại nhẹ nhàng hôn một cái, thì thầm: "Ngủ ngon, bé ngoan."
**
Sau khi vắt khăn nóng lau sạch mặt cho bé mèo con, Bạc Lan Huyền vừa đứng dậy, thì thấy màn hình điện thoại của Giang Vụ Oanh sáng lên.
Hắn lặng lẽ nhìn cái tên hiện trên màn hình, không bắt máy cũng không từ chối, chỉ chờ cho đến khi cuộc gọi tự động kết thúc.
Trên màn hình hiện ra một tin nhắn: "Anh dâu nhỏ, muộn thế này còn làm phiền cậu rồi, Bạc Lan Tức hắn bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện... Cậu không đến cũng không sao, tôi chỉ nghĩ chuyện này nên nói cho cậu biết một tiếng."
Bạc Lan Huyền nắm lấy ngón trỏ tay phải của Giang Vụ Oanh mở khóa, lạnh lùng xóa tin nhắn này và cả lịch sử cuộc gọi nhỡ.
**
Ngày hôm sau trời trong nắng ấm, Bạc Lan Huyền nắm tay Giang Vụ Oanh bước vào cổng bệnh viện.
Tối qua nhờ lon bia lạnh kia mà Giang Vụ Oanh nửa đêm khó chịu tỉnh giấc, khiến Bạc Lan Huyền hốt hoảng vừa tìm thuốc vừa chườm túi nước nóng, ôm người ủ ấm cả đêm mới thấy đỡ.
Sau khi vật lộn một hồi trời đã tờ mờ sáng, Giang Vụ Oanh cũng không ngủ được nữa, nên cả hai dứt khoát đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe luôn.
Chỉ là Giang Vụ Oanh vẫn còn mơ màng, đầu gật gà gật gù, vừa rẽ qua hành lang thì suýt đụng phải một người đang cúi đầu đi vội.
Bạc Lan Huyền mắt nhanh tay lẹ, kéo Giang Vụ Oanh ra sau lưng, người kia cũng giật mình, vội ngẩng đầu nói: "Xin lỗi xin lỗi, tôi... anh dâu nhỏ?"
Giang Vụ Oanh ngơ ngác nhìn qua, thấy Tưởng Quan Thành đang cầm một chồng hóa đơn thanh toán - Tại địa bàn của Trịnh Do Khiếu, đặc quyền của thiếu gia Bạc Lan Tức chẳng có tác dụng gì, không có ai bận trước bận sau hầu hạ hắn, mọi quy trình đều phải tự mình làm.
"Anh dâu nhỏ, cậu có thấy tin nhắn tôi gửi tối qua không? Bạc Nhị..."
"Đi thôi." Bạc Lan Huyền coi Tưởng Quan Thành như không khí, không đợi hắn nói hết câu đã muốn dẫn người đi kiểm tra sức khỏe.
Giang Vụ Oanh lại kéo kéo tay Bạc Lan Huyền nói: "Đợi một lát."
Rồi cậu quay sang hỏi Tưởng Quan Thành: "Anh ta làm sao vậy?"
Tưởng Quan Thành nhìn sắc mặt không mấy thân thiện của Bạc Lan Huyền, gượng cười nói: "Uống nhiều rượu quá, bị xuất huyết dạ dày, đang nằm viện."
Trên mặt Giang Vụ Oanh không có chút dao động nào, nghiêm túc nói: "Tôi và anh ta đã ly hôn rồi, anh chăm sóc anh ta cho tốt nhé, vất vả cho anh."
Tưởng Quan Thành: "..."
Tuy Bạc Lan Tức rất chó, nhưng theo những gì Tưởng Quan Thành biết về hắn, hắn thà chết cũng sẽ không nói ra hai chữ "ly hôn".
Vậy nên, cái tên chó Bạc Lan Tức này rốt cuộc đã làm cái gì... mà có thể ép một chú thỏ trắng ngoan ngoãn đến mức đòi ly hôn vậy hả?!
Tưởng Quan Thành có chút áy náy với Giang Vụ Oanh, ấp úng nói một tiếng "được" rồi cụp đuôi bỏ đi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Bạc Lan Huyền vừa nắm tay cậu vừa bực bội nói: "Ly hôn rồi mà còn như âm hồn không tan."
Kỹ năng đánh trống lảng của Giang Vụ Oanh vụng về hết chỗ nói: "Đi kiểm tra sức khỏe ở tầng mấy vậy?"
"...Tầng ba."
**
Tưởng Quan Thành bước vào phòng bệnh, Bạc Lan Tức đã tỉnh, đang dựa vào đầu giường với vẻ mặt suy sụp chán đời.
Tưởng đại thiếu gia không ưa nổi cái loại tình si sau sự việc này của hắn, lạnh lùng châm biếm: "Tôi thấy cậu làm khổ bản thân thế này cũng vô dụng thôi, anh dâu nhỏ không thèm đến thăm cậu đâu."
Bạc Lan Tức lập tức nhíu mày nói: "Cậu đi tìm cậu ta rồi à? Ai cho cậu đi?"
Tưởng Quan Thành hiếm lạ nói: "Bạc nhị thiếu gia vì tình yêu uống đến xuất huyết dạ dày, thiếu người xem quan trọng nhất sao được?"
Bạc Lan Tức lạnh mặt nói: "Ai nói tôi uống vì cậu ta, tôi tự muốn uống không được sao?"
Tưởng Quan Thành cười nhạo: "Thôi đi, lần trước uống rượu là trước khi cậu đăng ký kết hôn, mở cả một loạt vodka ra nói muốn từ biệt cuộc sống độc thân, tôi thấy bộ dạng cậu tiến vào nấm mồ tình yêu vui vẻ lắm cơ mà."
Hắn lắc đầu cảm thán: "Đáng tiếc, làm quá bị người ta đá, bây giờ lại thành chó độc thân rồi."
Bạc Lan Tức như bị đánh trúng chỗ hiểm, vội vàng nói: "Độc thân gì chứ? Ai nói với cậu vậy?"
Tưởng Quan Thành nhận ra mình lỡ lời, vội vàng chữa cháy: "Thì hôm qua tôi nói với anh dâu nhỏ cậu nhập viện, cậu ấy nói với tôi vậy thôi."
Bạc Lan Tức ngồi thẳng người, không tha nói: "Mỗi lần cậu nói dối đều liếc xéo sang trái."
Tưởng Quan Thành vội chỉnh lại ánh mắt.
"Còn mím môi nữa."
Tưởng Quan Thành thả lỏng khóe miệng.
"Cậu gặp cậu ta rồi."
"Không có."
"Có phải cậu ta đến bệnh viện rồi không? Bạc Lan Huyền cũng ở đây?"
"..."
Bạc Lan Tức trực tiếp xé băng dính trên mu bàn tay, rút kim truyền dịch, xuống giường muốn chạy ra ngoài.
Nhưng mà hắn vẫn là một bệnh nhân, vừa đứng lên đã ôm bụng ngã xuống đất.
"Ôi giời ơi cậu làm gì vậy..." Tưởng Quan Thành vội vàng đỡ hắn dậy nói, "Có đuổi theo cũng vô ích thôi, tôi thấy cậu ta đối với cậu chẳng còn chút lưu luyến nào rồi."
Bạc Lan Tức nắm lấy cánh tay hắn, hiếm khi có thái độ khẩn thiết: "Tưởng Nhị, đỡ tôi qua đó."
Tưởng Quan Thành nhìn hắn như đang diễn một vở kịch đau thương, thực sự muốn cười, nhưng vẫn cố nhịn và miễn cưỡng nói: "Được rồi, được rồi."
**
Sau một loạt các cuộc kiểm tra sức khỏe, Giang Vụ Oanh có chút mệt mỏi, Bạc Lan Huyền muốn dẫn cậu đến phòng nghỉ như ngày hôm qua để ngồi một lát, nhưng hai người vừa xuống cầu thang đã chạm mặt Tưởng Quan Thành, và cả Bạc Lan Tức đang được hắn đỡ.
Bạc Lan Huyền lập tức siết chặt ngón tay của Giang Vụ Oanh, cố gắng giấu người ra sau lưng mình.
Nhưng Giang Vụ Oanh lại bình tĩnh hơn hắn dự đoán, khi lướt qua hai người phía trước, tốc độ bước chân của cậu không hề thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không liếc sang bên cạnh.
"Giang Vụ Oanh," Bạc Lan Tức đột ngột mở miệng nói, "Sao cậu lại đến bệnh viện, bị bệnh sao?"
Giang Vụ Oanh dừng bước nhìn hắn, nói thật: "Chỉ là kiểm tra sức khỏe thôi."
Bạc Lan Tức gật đầu, lại nói: "Tôi bị xuất huyết dạ dày rồi."
"Vậy chúc anh mau khỏe."
Bạc Lan Tức mấp máy môi, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Nôn ra rất nhiều máu, đau không chịu nổi, tôi nghĩ mình sắp chết rồi."
"......" Giang Vụ Oanh ngạc nhiên nhìn sang Tưởng Quan Thành, nói: "Hay anh đưa anh ta đi gặp bác sĩ đi."
Tưởng Quan Thành: "......"
Bạc Lão Nhị, cái miệng của cậu chỉ để đập hạt óc chó thôi à?
Vợ bỏ chạy thực sự đáng đời, đáng đời!
...
Dõi theo bóng Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Huyền xa dần, Tưởng Quan Thành trơ mắt thấy sắc mặt Bạc Lan Tức còn tái nhợt hơn khi mới nhập viện, bất chợt nhớ lại một ngày nào đó vài tháng trước.
Hôm đó, hắn cùng mấy người bạn đến biệt thự nhà họ Bạc, ồn ào đòi gặp anh dâu mới.
Thím Trương làm một bàn đầy thức ăn, bày lên rồi về nhà. Trong phòng toàn tiếng ồn ào, không biết ai đó nói muốn nếm thử tài nghệ nấu ăn của anh dâu nhỏ.
Bạc Lan Tức lập tức ném một cái gối tựa qua, cười mắng: "Cút đi, tôi đâu có cưới đầu bếp."
Giang Vụ Oanh rõ ràng có chút lúng túng, Bạc Lan Tức liền gắp thức ăn cho cậu không ngừng. Nhưng Tưởng Quan Thành thấy rõ, hầu hết những món mà Bạc Lan Tức gắp qua, Giang Vụ Oanh đều không động tới.