Thiếu Gia Và Ta

Chương 10



Lão gia kêu lên.

"Ta rõ ràng đã tiêu hủy danh sách của hồi môn của mụ đàn bà đó rồi, cha ả ta cũng đã c.h.ế.t từ lâu.

Làm sao tên nhóc đó có thể có được bằng chứng chứ?"

Ngụy phu nhân nhắc nhở.

"Lão gia quên rồi sao, bên cạnh Việt Đạc còn có bà già họ Tiêu.

Mụ đàn bà đó khi sống chỉ tin tưởng bà ta, không chừng trong tay bà ta còn giữ cái gì đó."

Gương mặt béo núc vì lâu nay được ăn sung mặc sướng của lão gia giật giật, hắn nặn ra một tiếng cười lạnh.

"Mặc kệ nó có cái gì, chỉ cần ta c.h.ế.t không nhận tội, chỉ dựa vào việc nó tố cáo cha ruột, ta sẽ khiến nó suốt đời không ngóc đầu lên được!"

Ông ta đã hạ quyết tâm muốn đẩy thiếu gia vào chỗ chết, trên đường đến nha môn còn cho người gõ trống, kêu gọi mọi người đến công đường xem trò vui.

Cố ý loan tin thiếu gia bất hiếu đến mức đưa cha ruột của mình ra công đường, tội bất hiếu này thật đáng c.h.é.m đầu.

Việc con tố cáo cha là chuyện kỳ lạ hiếm có trên đời, tự nhiên sẽ khiến rất nhiều người tò mò, nha mô lúc này đãn đông nghịt người, ai cũng nghển cổ cố gắng nhìn vào bên trong.

Khi lão gia đến nha môn, đầu tiên là tát thiếu gia một cái, dùng những lời khó nghe nhất sỉ nhục hắn.

Chỉ sau khi bị huyện lệnh trách mắng, lúc này mới vội vàng quỳ xuống.

Ông ta nhờ vào của cải và danh tiếng của Văn phủ và Văn phu nhân mà hống hách bao năm, lịch sự thì gọi là hương thân phú hào, nhưng nói trắng ra thì chỉ là một kẻ áo vải.

Thiếu gia là nguyên cáo, lại có công danh, tự nhiên không cần quỳ, nhưng lão gia thì khác.

Hắn cũng không cần mặt mũi, vừa quỳ xuống đã bắt đầu khóc lóc tố ngược lại.

Bao năm nay ông ta đã quen làm chủ trong nhà, lời nói tự nhiên cũng dõng dạc lưu loát, tốc độ nhanh đến mức huyện lệnh cũng không chen vào được.

Lúc thì nói của hồi môn của Văn phu nhân đã do thiếu gia mang đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc thì nói thiếu gia lòng lang dạ sói, rõ ràng là đang nhắm vào tài sản của ông ta.

Nhưng tuyệt nhiên lại không nhắc đến tài sản đó từ đâu mà có.

Huyện lệnh nghe xong nhíu mày.

"Công tử không hề tố cáo chuyện của hồi môn, ngươi nói những lời này là có ý gì?"

Ý tứ rất rõ ràng: Người ta đâu có tố cáo, ngươi tự nhiên lại đi nói ra làm gì?

Việt lão gia nghẹn lời, mặt đỏ bừng.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, lại nghĩ đến có lẽ là chuyện thi hương.

"Quan gia minh xét, phu nhân của ta gần đây luôn ốm yếu, ta bận đến đầu tắt mặt tối, không tránh khỏi có chút sơ suất.

Nhưng tên nghịch tử này, mẹ kế đang ốm nằm liệt giường, hắn lại còn có tâm trạng đi thi, thật không đáng phận làm con."

Việt Đạc từ đầu đến cuối vãn không nói một lời, điều này khiến lão gia càng cảm thấy mình có lý, không khỏi đắc ý.

Huyện lệnh cũng im lặng, rõ ràng là không muốn nhắc nhở hắn, nghe hắn lải nhải xong lại mỉm cười chế nhạo.

"Vậy sao? Những điều ngươi nói công tử cũng chưa từng đề cập."

Huyện lệnh mạnh tay ném tờ đơn xuống đất, nếu không phải giấy quá nhẹ, chắc chắn đã đập vào mặt Việt lão gia.

"Ngươi tự xem đi, Việt Đạc chưa từng đề cập bất cứ điều gì về ngươi.

Nếu không phải ngươi tự biên tự diễn nên vở kịch này, ta thật sự đã không biết gì!"

Huyện lệnh tất nhiên là rất tức giận, tài năng của Việt Đạc nổi danh xa gần.

Nếu Việt Đạc đỗ đạt, có thể tính vào công trạng của hắn khi tại chức.

Việt lão gia nhặt tờ đơn lên, đến giờ trong lòng vẫn còn một mớ hỗn độn.

Dù sao thì, việc tố cáo cha ruột cũng là đại tội, chẳng lẽ là Việt Đạc bị tước công danh sao?